Khi Hạ An Thường quay về chỗ ngồi, trên người vẫn còn hơi lạnh. Chương Thái Viêm đôi mắt già nua nhưng sắc bén, vừa nhìn đã thấy có điểm lạ trên môi y. Thái tử cũng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi môi đó, mỉm cười:
“Không ngờ Như Hứa cũng là khách phong lưu.”
Hạ An Thường khẽ gật đầu, kềm chế mà nhã nhặn:
“Dẫu sao vẫn nên biết giữ chừng mực, để Thái tử chê cười rồi.”
Trong yến hội cuối năm này cũng có ca cơ, ai bị người nhắm trúng, cũng coi như có được một phen phong lưu. Nhưng riêng Hạ An Thường từ trước đến nay chưa từng có một chút tiếng nhơ nào, hôm nay bộ dạng này quả thật khiến người ta kinh ngạc, không trách sao cứ có người len lén nhìn.
Chỉ riêng Tân Dịch, liếc qua chỗ Tạ Tịnh Sinh, quả nhiên thấy hắn lại đang cười nói với Đường Vương, dọa đến mức vị vương gia kia không dám gắp thức ăn nữa.
Trong yến tiệc, tiếng nhạc vui vẻ, rượu qua tay không ngớt, giao tình xã giao dày đặc. Tân Dịch để ý thấy Tần Vương vẫn ngồi yên một chỗ, không nhúc nhích, mắt cũng không chớp, như một bức tượng gỗ đã chết. Khi đoàn sứ giả đến, y vẫn còn chưa thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến người như y còn tệ hơn cả kẻ già nua mất con?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play