Ma phong : thường được dùng để chỉ việc rèn luyện năng lực, ý chí, chuẩn bị kỹ càng trước khi hành động, giống như “rèn giũa mũi nhọn” để khi xuất kích thì một đòn là trúng, đạt hiệu quả cao.
Sau khi vấn đề đê điều ở Giang Đường được giải quyết, kinh thành cũng đột ngột trở lạnh. Lá phong đỏ rực trên núi Lộc Ý nhuộm đỏ cả chân trời kinh đô, cảnh thu muộn nhìn từ Tiếu Tiếu Lâu cũng đẹp đến lặng người. Trong cung bắt đầu gấp rút may áo mùa đông, phủ Bình Định cũng được chia vài cuộn lụa, lão Khúc bắt đầu chuẩn bị vật dụng cho mùa đông, vườn rau phía sau viện mới trồng chưa được bao lâu đã phải thu hoạch vì sắp sang đông. Trong viện còn lác đác mấy chiếc lá vàng theo mùa, lão Khúc không bảo người quét dọn, cứ để chúng rơi rụng phủ lên phiến đá xanh, toát ra khí vị tiêu điều của sân vườn vào thu.
Tân Dịch khoác áo choàng, đứng khoanh tay dưới hành lang. Sáng sớm vẫn còn vương sương lạnh và làn sương mỏng, y vẫn đối diện bãi cưỡi ngựa, chờ ai đó.
Chừng qua nửa canh giờ, Mông Thần từ viện bên đi tới, thấy thế tử không biết đã đứng đó bao lâu, giữa mày mắt như phủ sương mờ, chỉ là khi thấy hắn đến, lớp sương kia liền tan đi không dấu vết.
Tân Dịch mỉm cười gọi: “Tham tướng.”
Mông Thần gãi sau đầu, né tránh, không dám nhận lễ, tỏ ra có phần khó xử nói: “Ta tới phủ đã mấy ngày, thế tử gia còn khách khí như vậy. Ta vốn chỉ là người thô lỗ nơi biên ải, thế tử cứ gọi tên là được rồi.”
Tân Dịch ngày ngày theo hắn học võ, nhưng gọi sư phụ thì cũng không tiện, nghĩ ngợi một lát, bèn đổi cách gọi: “Mông thúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT