Căn nhà gỗ này sơ sài đến mức khiến người ta xót xa. Mưa dột xuống theo từng kẽ mái, Tạ Tịnh Sinh phải đứng lên ghế vá lại một chỗ, rồi nói với hắn: “Căn nhà này ở không được mấy ngày đâu, mưa ngớt là rút người.” Vá xong chỗ này, bên kia lại tiếp tục dột. Làm xong, y nhảy xuống, lau ghế rồi nói: “Ngồi đi.”
Hạ An Thường liền ngồi xuống. Tạ Tịnh Sinh xoa xoa sống mũi, hỏi: “Ăn chút gì không?”
“Không cần.” Hạ An Thường tức cũng bớt đi đôi chút, người ngồi trên chiếc ghế dài cũ kỹ mục nát, tóc còn nhỏ nước mưa, cả người trông vừa lạnh lẽo vừa tội nghiệp.
Tạ Tịnh Sinh xoay người ra ngoài gọi: “Cho ta một chiếc khăn sạch! Thím Trần, cơm để đây.” Đợi mang đồ đến rồi liền đuổi hết người ra ngoài, đưa khăn sạch cho Hạ An Thường, nói: “Lau tóc đi.”
Hạ An Thường nhận lấy, nhìn y lật tấm vải xanh đậy trên rổ, bên trong là một đĩa dưa muối và hai chiếc bánh bao hấp. Tạ Tịnh Sinh đưa đôi đũa duy nhất cho hắn, đẩy dưa muối về phía hắn, nói: “Dạo này đang thời điểm gấp rút, chẳng có gì ngon, chỉ có món dưa muối này ta đặc biệt thích. Ngày nào cũng phải có một đĩa, gọi là hương vị nơi núi rừng, nếm thử xem.”
Hạ An Thường nhìn những vết xước chi chít trên ngón tay y, lòng mới vừa dịu lại lập tức nghẹn lại không hiểu vì sao. Nhận đũa, hắn bắt đầu ăn.
Bên ngoài, thím Trần gọi vọng vào: “Tạ đại nhân ơi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play