Sau khi rời khỏi quán trà, Chiêu Ninh không về nhà ngay mà đến chỗ bạn thân là Chu Di Nhã. Di Nhã đang thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở khu Hoàng Phố, có cả một ban công nhỏ, vừa phong cách vừa tinh tế. Cuối tuần rảnh rỗi, Chiêu Ninh hay sang đó chơi.
Chu Di Nhã làm giám đốc khách hàng tại một công ty quảng cáo, nghề tay trái là blogger ẩm thực với hàng trăm nghìn người theo dõi. Khi Chiêu Ninh bấm chuông, từ trong nhà vọng ra tiếng cô nàng:
“Chiêu Nhi, đợi tớ chụp xong mấy tấm ảnh đã, rồi ra mở cửa cho cậu ngay!”
Hai phút sau, Di Nhã mới từ tốn bước ra mở cửa. Vừa bước vào nhà, Chiêu Ninh đã ngửi thấy mùi thơm béo ngậy của sữa và đồ ăn. Đồ ăn ngon đúng là liều thuốc chữa lành, cô vừa thay dép đi trong nhà vừa hớn hở hỏi:
“Hôm nay cậu nấu món gì vậy?”
“Toscanan Salmon – cá hồi kiểu Tuscan.”
Vừa nghe thấy ba chữ “cá hồi”, Chiêu Ninh lập tức sáng rỡ cả gương mặt, vội chạy tới bàn ăn xem thử. Trời ơi, món ăn trình bày quá đẹp mắt, mùi thơm nức mũi, khiến dạ dày cô reo lên hào hứng. Cô không nhịn được quay sang Di Nhã:
“Cậu chụp xong hết chưa? Tớ ăn được chưa đó?”
“Còn thiếu tấm cảnh nữa, vừa hay, cậu đến thì làm mẫu cho tớ luôn nhé.”
Chiêu Ninh lập tức gật đầu: “Được thôi, quy tắc cũ, không chụp mặt.”
“Không được, hôm nay phải chụp góc nghiêng, tớ đã có bố cục trong đầu rồi.”
Thôi được, vì món cá hồi đáng yêu này, cô đành chiều lòng vậy. Chiêu Ninh ngồi vào bàn, thành thạo cầm đĩa thức ăn tạo dáng, đổi mấy tư thế, Di Nhã đứng trước máy ảnh “tách tách” lia lịa. Chụp xong, Chiêu Ninh an tĩnh thưởng thức món ăn, Di Nhã ngồi đối diện lật xem ảnh, rồi đột nhiên thốt lên:
“Chiêu Nhi à, góc nghiêng của cậu thật quý phái, khiến tớ cảm thấy cá hồi này không xứng với cậu luôn đó.”
Chiêu Ninh đang dùng dĩa gắp miếng cá, nghe vậy không nhịn được bật cười:
“Tớ không hiểu, sao lại có chuyện xứng hay không xứng? Chẳng lẽ người có khí chất thì không được ăn à? Hay chỉ được ăn sơn hào hải vị thôi?”
“Mỹ nhân ăn mỹ thực, nhìn mới đẹp, mới có thẩm mỹ, mới thu hút được lượt xem chứ!”
Giọng điệu của Di Nhã như thể đang khai sáng cho cô bạn.
“Tớ không hiểu nổi cái gọi là bí quyết lưu lượng trong giới của cậu, nhưng tớ không đồng ý việc đồ ăn còn phải xứng với khí chất của người ăn, vô lý quá!”
“Cậu lại nghiêm túc rồi! Nhiếp ảnh là nghệ thuật, mà nghệ thuật thì vốn chẳng cần lý lẽ gì cả.”
Chiêu Ninh nghẹn lời. Cũng đúng, có quá nhiều chuyện cô không thể hiểu hay chấp nhận, nhưng vẫn phải chấp nhận theo. May mà giữa dòng đời hỗn loạn, cô vẫn giữ được niềm tin và nguyên tắc của mình.
“Thôi nào, mau buông máy ảnh xuống ăn đi, ngon lắm đó.”
Di Nhã gật đầu, cất máy ảnh, bắt đầu ăn cùng. “À đúng rồi, tớ có thêm một chút rượu vang trắng vào nữa đó.”
“Tớ nếm ra rồi.” Chiêu Ninh bỗng nhớ tới gì đó, đứng dậy đi vào bếp, lát sau quay ra với hai ly rượu và một chai rượu vang đỏ, lắc lắc chai trong tay, cười hí hửng:
“Này này, chị em, chai rượu này thiếu mất hai ly, cậu đã lén uống với ai rồi hả? Khai thật đi.”
Di Nhã bật cười: “Tớ tự uống đó, được không?”
“Dĩ nhiên là không! Rượu của tớ thì phải có mặt tớ mới được uống, cậu không được uống một mình cũng không được uống với người khác.”
Di Nhã cười tươi rói, làm bộ phản bác: “Vậy cậu mang về đi, tớ chẳng cần giữ đâu.”
Câu này làm Chiêu Ninh nghẹn lời, đành mặt dày đáp lại: “Thôi đừng, tớ vẫn thích uống cùng cậu nhất.”
Ăn xong, hai người ra ban công ngồi, trời đã tối, ánh đèn thành phố dần bật lên, từng nhà từng nhà sáng đèn, rực rỡ như dải ngân hà. Hai cô gái độc thân, giữa thành phố phồn hoa, nâng ly cạn chén, cảnh tượng ấy như một bức tranh sơn dầu sống động.
Bất ngờ, điện thoại Chiêu Ninh rung lên, là mẹ cô – bà Mục Tùng gọi đến. Mẹ cô đi thẳng vào vấn đề: hỏi cô buổi gặp hôm nay sau khi hai bên phụ huynh rời đi thì cô và Dịch Lâm Huân nói chuyện thế nào, có hợp nhau không?
Chiêu Ninh khẽ nhíu mày. Rời khỏi trà quán đến giờ, cô vẫn chưa thực sự ngẫm lại chuyện đó. Có lẽ vì trong tiềm thức cô nghĩ rằng chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, kiểu gì anh ta cũng sẽ lấy lý do từ chối, thậm chí không cần đợi đến ba ngày sau.
“Mẹ, bên dì Thi thì sao nói gì?”
Mẹ cô nói dì Thi rất vui, “Dì Thi bảo đã hỏi Lâm Huân rồi, biết hai đứa hẹn gặp lại vài hôm nữa, nên mẹ thấy, đây là một khởi đầu tốt, đúng không?”
Chiêu Ninh sững người, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Không ngờ, cô cứng, anh ta cũng cứng. Chiêu Ninh bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ anh ta thật sự nghiêm túc? Không ai lại vì một chút sĩ diện mà đem cả hôn nhân ra đánh cược cả.
“Chiêu Nhi, mẹ nói thật, mẹ rất có ấn tượng với Lâm Huân, người đâu mà phong độ, lễ phép, lại thêm hai nhà chúng ta cũng hiểu rõ lẫn nhau, nếu hai đứa đến được với nhau, chắc chắn tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Thuận buồm xuôi gió…
Thật là những lời đẹp đẽ biết bao. Chỉ cần đổi một người đàn ông là sẽ thuận buồm xuôi gió ư? Nghĩ vậy, Chiêu Ninh cảm thấy thật nực cười. Nhưng cô không muốn làm mẹ cụt hứng, nên nhẹ nhàng đáp:
“Mẹ à, bọn con đều là người lớn rồi, mẹ và dì Thi không cần phải lo lắng quá. Dù kết quả ra sao, cũng đừng ảnh hưởng đến tình bạn của hai người là được.”
“Không đâu, mẹ và dì Thi biết chừng mực, các con cứ làm theo ý mình là được.”
“Vậy thì tốt.”
Cúp máy, Chiêu Ninh liếc nhìn Di Nhã. Cô bạn đang nhìn cô với vẻ mặt vừa sốc vừa lo lắng.
“Sao thế?” Chiêu Ninh hỏi. “Cậu nói gì đi chứ, cậu nghe rõ cả rồi còn gì.”
Ngồi gần như vậy, Di Nhã đúng là nghe rõ rành rành. Cô suy đoán được đôi phần, liền đổi câu hỏi:
“Vậy… đối tượng xem mắt thế nào?”
Chiêu Ninh nhớ lại gương mặt Dịch Lâm Huân, hững hờ đáp: “Một tổng tài cao – phú – soái điển hình.”
Di Nhã nhướn mày, định hỏi kỹ hơn, nhưng nhìn thần sắc của Chiêu Ninh hoàn toàn không có chút hân hoan hay e ấp, cô chỉ biết thở dài rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu vẫn không hứng thú?”
Chiêu Ninh khẽ cúi đầu, cười nhạt, lắc lắc:
“Hứng hay không giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Tớ chỉ muốn thay đổi trạng thái của mình, cảm thấy như thế cũng thú vị…”
Cô kể lại cho Di Nhã nghe đoạn "lời nói trước" mà Dịch Lâm Huân đã nói.
Nghe xong, Di Nhã sững sờ, mắng luôn: “Rõ ràng là một tên đàn ông cặn bã mà! Còn cặn bã đến mức đường đường chính chính, đúng là hiếm có. Loại người như thế gặp một lần phải block luôn mới đúng!”
Chiêu Ninh làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng bỏ qua lời của Di Nhã, sắc mặt thản nhiên, giọng điệu cũng điềm đạm:
“Miya, thật ra tớ muốn kết hôn với anh ta.”
“Cái gì!!!???”
Hai hàng chân mày của Di Nhã gần như dính chặt vào nhau, cả khuôn mặt tràn ngập sự khó hiểu.
Ánh mắt Chiêu Ninh phủ một lớp trống rỗng, cô nhìn sang tòa nhà văn phòng đối diện đang sáng đèn rực rỡ, qua cửa kính còn thấy những bóng người vẫn đang miệt mài làm việc.
“Chẳng phải chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thôi sao? Mà theo những gì anh ta nói, nó ràng buộc anh ta chứ không ràng buộc tớ, tớ đâu có lỗ?”
Giọng cô tỉnh táo, như thể đang phân tích một giao dịch, nhẹ bẫng mà dứt khoát.
Di Nhã lắc đầu liên tục, không cam lòng nói:
“Cậu thật tin mấy lời đàn ông à? Biết bao nhiêu tên đàn ông giả vờ đạo mạo, nói trước là không yêu rồi sau lại ngoại tình, lén lút ong bướm. Huống chi tên này ngay từ đầu đã tuyên bố rõ ràng như thế. Chiêu Nhi à, với điều kiện của cậu, tìm một người thật lòng yêu thương để kết hôn có khó gì? Là cậu cứ gạt người ta đi đấy chứ! Tớ nói thật, nếu vậy chi bằng cậu cứ đợi người kia về còn hơn.”
“Chính vì tớ không muốn đợi nữa.” Như bị đánh trúng tâm can, Chiêu Ninh đột nhiên kích động, không còn bình tĩnh như ban nãy nữa.
Thấy vành mắt Chiêu Ninh đỏ hoe, Di Nhã lập tức nghiêng người ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về:
“Là tớ sai rồi, không đáng để đợi, đợi anh ta làm gì, đàn ông ngoài kia thiếu gì đâu.”
Chiêu Ninh nháy mắt mấy lần, cố nuốt nước mắt vào lòng, hít sâu một hơi, rồi cạn ly.
Một lúc sau, cô khẽ cười, như thể nghĩ đến điều gì đó:
“Nếu anh ta thật sự làm được như lời đã nói, tớ sẽ rất khâm phục anh ta.”
Di Nhã ngẩn người một lúc, rồi mới hiểu cái “anh ta” trong miệng Chiêu Ninh là ai.
Cô buông bạn mình ra, nghiêm túc hỏi:
“Cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi?”
Lại một lần nữa nghe câu hỏi ấy trong ngày hôm nay: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Chiêu Ninh biết Di Nhã lo lắng cho mình, cô trịnh trọng đáp:
“Cậu sợ tớ bị tổn thương, đúng không? Nhưng sao lại mặc định là tớ sẽ bị tổn thương? Hôn nhân là chuyện của cả hai người, chúng ta vẫn luôn kêu gọi bình đẳng giới, phụ nữ phải độc lập tự chủ, sao đến lúc dính tới hôn nhân lại không dám áp dụng vậy? Nếu cảm thấy không thể tiếp tục, thì dứt khoát, cắt lỗ đúng lúc, có gì mà không được?”
Di Nhã không biết nên khuyên gì thêm, lời thì nói nhẹ nhàng, nhưng nếu thật sự vô tình như vậy, cô ấy đã chẳng rơi nước mắt.
Chiêu Ninh thấy bạn vẫn đang nhăn nhó, không nói thêm nữa, cô cầm ly rượu trên bàn đưa cho Di Nhã, còn mình cũng cầm ly của mình lên, ý bảo: “Nào, cạn ly cái đã.”
Di Nhã lườm cô một cái, nhưng rồi cũng cụng ly cùng. Tiếng ly va vào nhau trong đêm vang lên khẽ khàng rồi nhanh chóng tan biến trong ánh đèn phố thị xa hoa.
Cả hai uống cạn rượu, Di Nhã có chút sặc, ho khan vài tiếng rồi nói:
“Lựa chọn là của cậu, tớ tôn trọng. Nhưng tôn trọng không có nghĩa là tớ tán thành.”
Chiêu Ninh gật đầu, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?” Rồi vỗ nhẹ lưng bạn.
Di Nhã phẩy tay, đứng dậy nói: “Tớ đi vệ sinh chút.”
Chiêu Ninh bước vài bước, dựa người lên lan can ban công, nhìn dòng xe tấp nập ngoài đường. Cảm giác rượu làm dạ dày nóng lên, men rượu dâng lên đầu khiến cô mơ màng. Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô hiện lên bốn chữ: “Phù sinh như mộng” – đời người như giấc mộng. Bốn chữ ấy như đang xúi giục cô, cổ vũ cô tiến về phía trước, bất chấp tất cả, kể cả có mơ hồ mụ mị cũng không sao.
Cô hít sâu một hơi, thở ra mùi rượu, rồi bất chợt bình tĩnh lại.
Cô nhớ đến ba câu hỏi mà chiều nay cô đã hỏi Dịch Lâm Huân:
“Anh là gay sao?”
“Không phải.”
“Anh có vấn đề gì về thể chất hay tâm lý không?”
“Không có.”
“Anh vẫn còn lưu luyến một người phụ nữ nào đó à?”
“Có.”
Vậy là, cô đã hiểu phần nào.
Di Nhã không quay lại ban công nữa, Chiêu Ninh đi vào tìm, nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô bước tới thì thấy Di Nhã đang lúi húi nấu gì đó.
“Cho cậu một bát canh cà chua giải rượu, lát nữa là xong.” – Di Nhã nói.
Chiêu Ninh bước tới ôm lấy cô bạn, cảm động đến rơm rớm: “Sao cậu lại tốt với tớ vậy chứ?”
“Vì tớ là bạn thân quốc dân chứ sao.”
“Không, cậu là bạn thân toàn cầu mới đúng!”
Uống xong canh nóng, Chiêu Ninh thấy bụng dễ chịu hơn. Thấy còn sớm, cô không vội về nhà mà ở lại giúp Di Nhã chỉnh sửa bản thảo, sắp xếp ảnh hôm nay, đến gần 9 giờ mới gọi xe về.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, vừa nằm lên giường thì điện thoại báo có lời mời kết bạn WeChat. Cô mở ra xem, chỉ thấy một dòng tin nhắn ba chữ:
Dịch Lâm Huân.
Cô ấn chấp nhận.