Trở lại phòng ngủ của nguyên chủ.
Cách bày trí trong phòng khiến Thịnh Vãn Anh không khỏi cảm thán: gu thẩm mỹ Trung Hoa quả nhiên diệu kỳ.
Trên mặt đất trải một lớp thảm gấm thêu dày dặn.
Ở giữa phòng là lò sưởi bằng đồng khảm ngọc, hơi ấm tỏa ra khiến toàn bộ gian phòng như cách ly khỏi băng thiên tuyết địa ngoài kia.
Sát tường kê một chiếc giường khắc hoa bằng gỗ đỏ rộng lớn, màn giường dệt từ tơ lụa thượng hạng, thêu chim hoa rực rỡ sống động như thật.
Bên cạnh giường là bàn trang điểm tinh xảo, trên bàn bày đủ các loại trang sức châu ngọc cùng mỹ phẩm quý hiếm.
Hương lô đặt bên cạnh tỏa ra làn khói mờ ảo, mùi hương thanh nhã lan tỏa khắp phòng, phảng phất mà thư thái.
Lúc này, Vân Hạ sau một hồi đắn đo trong lòng, cuối cùng vẫn dè dặt mở miệng nhắc nhở:
“Tiểu thư, tuy rằng Tam điện hạ là gieo gió gặt bão, nhưng mấy ngày nay nhiễm phong hàn, lại thêm trận đòn hôm nay, e rằng khó qua khỏi... Còn lão gia bên kia...”
Thịnh Vãn Anh nghe vậy mới hoàn hồn.
Vốn dĩ nàng còn đang tìm cớ để thả Phó Vọng Cẩn ra.
Lời Vân Hạ lúc này, so với việc tự nàng đưa ra lý do thì càng thêm hợp tình hợp lý.
“Ta đương nhiên sẽ không để phụ thân bị Hoàng thượng bắt được nhược điểm. Ngày mai ngươi cứ thả hắn ra, rồi gọi đại phu tới khám.”
Vân Hạ hiếm thấy tiểu thư nhà mình chịu nghe lời như vậy. Trước kia dù có khuyên nhủ, cũng không tránh khỏi bị mắng một trận.
Nàng vội hành lễ đáp: “Vâng, tiểu thư. Vậy nô tỳ xin cáo lui, người nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm ừm.”
Vừa dứt lời, Vân Hạ đóng cửa phòng lại.
Chưa đầy một khắc sau...
Một tiếng mèo kêu bén nhọn không biết từ đâu vang lên.
Thịnh Vãn Anh theo bản năng ngoảnh đầu nhìn: “Soái phủ này nuôi mèo à?”
Lời vừa dứt, một con mèo mun như bóng ma, lặng lẽ ngồi chồm hổm trên khung cửa sổ hé mở.
Vừa bắt gặp ánh mắt Thịnh Vãn Anh, nó lập tức phóng vút về phía nàng.
Thịnh Vãn Anh cuống quýt né tránh theo phản xạ, nhưng ngay sau đó vẫn cảm thấy nơi cổ đau rát.
Máu tươi như tìm được lối thoát, ào ào trào ra.
Nàng đau đến “tê” một tiếng, luống cuống đưa tay ôm lấy cổ.
Ánh mắt đúng lúc chạm phải đôi đồng tử dựng thẳng sắc lục tà dị kia.
Con mèo mun, ngay trước mặt nàng, nhẹ nhàng liếm đi vết máu đỏ thẫm trên móng vuốt.
Tim Thịnh Vãn Anh thoắt cái như ngừng đập, sống lưng lạnh toát.
Chỉ nghe một tiếng “meo” nữa vang lên, con mèo quay người phóng qua cửa sổ, biến mất không dấu vết.
“Má nó!”
Thịnh Vãn Anh vội vàng đứng bật dậy, đóng sập cửa sổ, rồi lao tới trước bàn trang điểm xem xét vết thương.
Vừa nhìn thấy vết cào, nàng liền hít ngược một hơi khí lạnh: “Lạy hồn, nó nhằm thẳng mặt ta mà tới đấy!”
Nếu không phải né nhanh, vết cào kia đã nằm trên mặt nàng rồi!
Trong lòng Thịnh Vãn Anh gào to: Hệ thống, ngươi có thuốc không?
【Hệ thống 1733: Đương nhiên có, ký chủ. Ta sẽ cung cấp vô hạn đạo cụ không thuộc tính cho người】
Lời còn chưa dứt, trên bàn trang điểm đã xuất hiện đủ loại thuốc men hiện đại và băng gạc khử trùng.
Thịnh Vãn Anh gần như nghiến răng nghiến lợi tự xử lý vết thương, đau đến mức ngũ quan nhăn nhúm lại.
Cũng may cuối cùng đã cầm máu, băng bó xong xuôi.
Nàng lau giọt mồ hôi nơi trán, phẫn nộ nói: “Nhà ai nuôi mèo ác vậy chứ? Nhắm thẳng mặt người ta mà xông tới!”
【Hệ thống 1733: Ký chủ, là mèo của Phó Vọng Cẩn.】
Thịnh Vãn Anh lặng thinh.
“Không phải chứ? Cái tính báo thù này... Ta phải công lược hắn? Thà giết phứt cho nhanh còn hơn!”
【Hệ thống 1733: Cảnh cáo điện giật.】
Thịnh Vãn Anh: …Chết tiệt!
Cùng lúc đó, khi ánh mắt nàng dừng lại nơi gương đồng trước mặt, nàng thoáng ngỡ ngàng.
Cũng không biết có phải do tác giả cố ý dễ dàng cho nàng nhập vai hay không, gương mặt của nguyên chủ lại giống hệt nàng ngoài đời thực.
Chỉ là vì thiếu đi cặp kính không viền quen thuộc, nên khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ với gương mặt chính mình.
Dưới hàng mày liễu cong cong là đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, so với khi đeo kính thì to tròn hơn vài phần.
Mặt trái xoan chuẩn mực, sống mũi cao thanh tú, đôi môi có hạt châu khẽ hồng dù chẳng thoa son phấn.
Dung mạo của nàng không phải kiểu khiến người ta kinh diễm ngay cái nhìn đầu tiên, mà là càng ngắm càng thấy ưa nhìn, giống như tỷ tỷ nhà bên dịu dàng hiền hòa.
Nam nữ gì nhìn thấy cũng không hề có cảm giác xa cách như trước mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ thấy thân thiết và ôn nhu.
Nhìn lâu một chút, sẽ cảm nhận được sự lôi cuốn từ nụ cười ánh mắt của nàng, thuần khiết, rạng rỡ, sạch sẽ.
“Xong rồi, nhập vai còn mạnh hơn nữa. Ta cảm giác mấy chuyện xấu đều là chính ta làm ra vậy đó.”
Thịnh Vãn Anh nhức đầu đưa tay sờ sống mũi, lại không cảm nhận được cảm giác mát lạnh quen thuộc.
“Quên mất là giờ không đeo kính rồi...”
Đêm sâu.
Tuyết dường như rơi càng dày đặc, dần phủ kín những dấu chân quanh vài bông mai nơi chân tường.
Con mèo mun đang cuộn tròn bên chân thiếu niên, nheo đôi mắt mèo lại, đuôi khẽ ve vẩy.
Thiếu niên hơi động mi, hàng mi nhẹ run rẩy, đáy mắt lập tức phủ đầy u tối đáng sợ.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn từng mảnh tuyết trắng bay vào qua cửa sổ.
“Năm nay tuyết lớn hơn mọi năm...”
“Nhưng vẫn chưa đủ, nên rơi nhiều hơn nữa mới phải...”
Ánh mắt hắn, sâu đen như vực thẳm, ẩn hiện một tia điên cuồng.
“Chủ nhân, thương thế của người càng lúc càng nặng. Nếu không chữa trị, e rằng khó qua được tháng này.”
Mèo mun vừa nói, vừa cọ cọ bên chân hắn, trong mắt tràn ngập lo lắng, như muốn dùng thân nhiệt nhỏ bé của mình sưởi ấm thiếu niên.
Phó Vọng Cẩn khẽ cười khinh: “Yên tâm, bọn họ không dám để ta chết.”
Hôm sau.
Tuyết đêm qua hóa thành tấm thảm trắng phủ kín mặt đất.
Gia nhân tay cầm chổi, quét dọn tuyết, từng bước từng tiếng “cót két” vang lên nơi mặt đất.
Trong khuê phòng nữ tử.
Thiếu nữ mặc trung y mỏng manh, vừa lúc tỉnh giấc.
Đúng lúc này, cửa phòng kêu “két” một tiếng, bị người đẩy mở.
Mấy tiểu nha hoàn nhẹ nhàng bước vào.
Người đi đầu không phải Vân Hạ hôm qua, mà là nha hoàn thân cận khác của nguyên chủ – Vân Thu.
“Tiểu thư, nô tỳ có cần giúp người rửa mặt chải đầu không ạ?”
“Được được.” Thịnh Vãn Anh gật đầu đáp ứng.
Vân Thu vô tình liếc thấy băng gạc nơi cổ nàng, liền kinh hãi hỏi: “Tiểu thư? Người bị thương từ khi nào vậy ạ?”
Thịnh Vãn Anh ánh mắt chột dạ, vội bịa: “Không biết bị nhánh cây nào quẹt trúng nữa, mà Vân Hạ đâu?”
Vân Thu nghe vậy, sắc mặt có chút kỳ quái, ghé sát tai nói nhỏ: “Tiểu thư, hôm nay Vân Hạ dám thả Tam điện hạ ra ngoài, còn nói là ý của người.”
Thịnh Vãn Anh gật đầu: “Đúng mà, là ý của ta đấy.”
Vân Thu kinh ngạc: “Tiểu thư... Người hôm qua còn nói muốn đánh gãy chân kia của Tam điện hạ cơ mà? Sao đột nhiên lại thả?”
???
Thịnh Vãn Anh con ngươi rung mạnh: “Gọi là chân ‘kia’ là sao? Chẳng lẽ đã có một chân bị gãy rồi?!”
Vân Thu gật đầu: “Đúng vậy, hôm trước Tam điện hạ ho ra máu trước mặt người, người cảm thấy xúi quẩy nên đã sai người đánh gãy một chân rồi.”
Thịnh Vãn Anh: hóa đá tại chỗ.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Tiếp đó thấy Vân Hạ thở hổn hển xông vào, la lên:
“Tiểu thư không hay rồi! Tam thiếu gia kéo Tam điện hạ ra tranh ăn với chó, nô tỳ căn bản ngăn không được!”
Ngay giây sau, trâm cài còn chưa cắm chắc, tua rua còn đang rung lắc...
Thịnh Vãn Anh đã xách váy chạy thục mạng ra ngoài.
“Thịnh Kỳ An nhà ngươi! Mau thả Mã Sa La Đệ của ta ra!”
“Tiểu thư! Người định đi đâu vậy!”
Vân Thu giật mình, vội nhấc váy đuổi theo.
Vân Hạ cũng liền sau đó chạy theo: “Tiểu thư! Người chạy chậm thôi! Coi chừng té đó!”