Vãn đến mùa xuân, anh đào nở muộn, vọng tưởng dệt nên tơ lụa.
Quạ đen cùng bồ câu trắng.
Năm đầu Đại Yến, kinh đô Hoa Kinh.
Một đại hôn long trọng nhất được cử hành – Tam hoàng tử của Thiên triều cùng ái nữ thứ hai của Đại nguyên soái kết thành liên hôn.
Sau ba tháng thành thân.
Ban đêm.
Trong một gian mật thất ánh sáng ảm đạm.
Một thiếu niên gầy yếu đến lạ thường ngồi xụi lơ trên đất, hai tay bị xích sắt nặng nề khóa chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Trên người chỉ mặc một lớp đơn y mỏng manh, toàn thân đầy thương tích, máu tươi không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ nền đất, chấn động tâm can.
Bên ngoài, tuyết lớn như lông ngỗng tung bay, gió lạnh xuyên qua cửa sổ hẹp thổi thốc vào trong phòng.
Dù máu me loang lổ nhuộm lên làn da trắng như ngọc, thân thể hắn vẫn mang theo một vẻ đẹp mong manh khác lạ.
Đặc biệt là nốt ruồi máu ngay dưới đuôi mắt, càng khiến hắn hiện ra vẻ tà mị mê hoặc.
“Chát!”
Một roi da xé gió vụt xuống, hung hăng quất lên người thiếu niên, bắn ra một chuỗi hoa máu.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ, y phục đỏ rực rỡ như lửa.
Hoa văn thêu bằng chỉ vàng lấp lánh trong ánh đèn lờ mờ, vẫn không giấu được vẻ xa hoa cực độ.
Gương mặt nàng yêu mị nhưng đanh đá, mang theo mấy phần tàn nhẫn.
“Phó Vọng Cẩn, ngươi chẳng qua chỉ là con chó ta nuôi, vậy mà cũng dám trở mặt phản ta?”
Nàng cao ngạo, tay không ngừng vung roi, liên tục quất xuống người thiếu niên tên gọi Phó Vọng Cẩn.
Từng tiếng roi vang vọng trong mật thất.
Phó Vọng Cẩn cố nhịn đau, một lời cũng không buông.
Trong đôi mắt cụp thấp ẩn giấu một tầng u ám sâu không đáy.
“Sao không nói nữa? Lúc nãy còn ra mặt bảo vệ cái khăn rách đó cơ mà? Khí thế đi đâu rồi?”
Hắn giấu đi tia hận ý trong mắt, chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc vô tội yếu ớt:
“Nhị tiểu thư Thịnh gia hành xử như vậy, lẽ nào là vì... ghen với tại hạ?”
Thịnh Vãn Doanh nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, vung tay bóp chặt cổ hắn.
Ánh mắt nàng như tẩm độc, tàn độc quát khẽ: “Đồ cặn bã như ngươi mà cũng xứng để bản tiểu thư ghen ư?!”
Cảm giác nghẹt thở ập đến, nhưng gương mặt Phó Vọng Cẩn vẫn bình tĩnh như nước chết.
Thịnh Vãn Doanh thấy hắn như vậy thì lửa giận càng bốc cao.
“Ngươi đã quý cái khăn của ả tiện nhân kia như thế, vậy bản tiểu thư liền phá hủy trước mặt ngươi! Vân Hạ!”
Lời vừa dứt, một tiểu nha đầu búi song nha kế bước lên, hai tay dâng một chiếc khăn lụa màu tím cùng một cây kéo, cúi đầu cung kính.
Ánh mắt hắn vừa chạm đến chiếc khăn ấy, đáy mắt liền tối sầm: “Ngươi định làm gì?”
Thịnh Vãn Doanh nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, trong mắt càng thêm độc ác.
“Đám nam nhân các ngươi đúng là bị ả đó mê hoặc! Đại điện hạ thích nàng ta, đến cả ngươi – một phế vật cũng thích nàng ta!”
Lời dứt, nàng cầm kéo từ tay Vân Hạ lên, trút giận cắt nát chiếc khăn thành từng mảnh vụn.
Hàng mi dài của Phó Vọng Cẩn run lên, lệ khí trong mắt sắp trào ra không thể che giấu.
Thịnh Vãn Doanh… Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay móc mắt ngươi, lột da róc xương, chặt đứt tay chân, khiến ngươi đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh…
“Vân Hạ, bản tiểu thư mệt rồi, ngươi mang vò rượu mạnh nhất đến đây, cho hắn tắm một bồn rượu!”
Thịnh Vãn Doanh lười biếng nói, khẽ nhướn mày nhìn hắn, vẻ mặt đầy ác ý.
Đôi giày thêu hoa phù dung giẫm mạnh lên mảnh vải vụn.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
……………………………………………………
Thời hiện đại – thành phố tuyến ba.
“Cái nữ phụ ác độc và tên phản diện biến thái này, có chút…”
Hiện tại.
Thịnh Vãn Anh tay trái xách chai xì dầu, tay phải lướt bình luận khi đang trên đường về nhà.
Bên dưới là loạt bình luận đồng loạt:
“Nữ phụ ác độc bao giờ chết vậy! Tức muốn chết! Người ta yêu nhau liên quan gì tới ả, cứ xen vào phá cho bằng được!”
“Ả Tử Doanh này khi nào mới biến đi vậy? Không biến tôi gửi dao cho tác giả bây giờ!”
Giữa đám chửi rủa, có một bình luận được like nhiều nhất:
“Yên tâm đi, tôi nhảy chương đọc trước rồi. Khi tên phản diện biến thái tu luyện luyện khí âm, đại khai sát giới tam giới, hắn bắt nữ phụ ác độc giam lại, rút xương tiên sống, tra tấn đủ kiểu, cuối cùng nuốt sống ả.”
Bên dưới đầy biểu cảm tiếc rẻ:
“Cuối cùng phản diện cũng làm được chuyện có nhân tính rồi.”
“Hay! Quá sảng khoái!”
Thịnh Vãn Anh cũng thuận tay để lại một bình luận: “Nữ phụ ác độc chết thảm vậy, còn tên đại phản diện thì sao?”
Vừa đăng lên một giây, đã có người trả lời:
“Chưa kết thúc, sao biết được.”
“Ôi giời, nam nữ chính chắc chắn thành thần rồi đánh bại hắn thôi, tên biến thái đó chắc chắn sẽ chết.”
“Phải đấy phải đấy, không chết thì chửi tác giả!”
“Thêm!”
Thịnh Vãn Anh gật đầu cảm thấy rất có lý.
Tên phản diện biến thái như thế không chết, đúng là trái luân thường đạo lý.
Ngay lúc nàng chuẩn bị gõ thêm chữ “+1”.
Bỗng dưng chân giẫm hụt.
“Chết tiệt!!!”
Xì dầu bay lên không, điện thoại văng khỏi tay!
Toàn thân nàng rơi thẳng xuống cống ngầm!
Tổ cha nó! Đứa nào cạy nắp cống trước cửa nhà ta vậy hả!!
Đúng lúc đó, ngay khoảnh khắc nữ phụ ác độc xoay người, đế giày thêu của nàng không may vướng phải mảnh vải rách.
Không kịp phản ứng, trượt chân té mạnh xuống đất.
“Á—!!!”
“Tiểu thư cẩn thận!” Vân Hạ hoảng hốt đưa tay đỡ.
Nhưng chỉ nghe “rầm” một tiếng, thiếu nữ vẫn ngã sóng soài.
Gian mật thất lập tức rơi vào tĩnh mịch, động tác giơ tay của Vân Hạ cũng đông cứng lại.
Ngọn nến trên tường lay động rồi tắt ngấm, mọi âm thanh rút lui, thời gian ngưng đọng.
Chốc lát sau, thiếu nữ nằm dưới đất từ từ mở to mắt hạnh.
Ánh mắt hung ác biến mất, thay vào đó là vẻ ngơ ngác:
“Mịa nó, rớt xuống cống sao lại rớt tới chỗ quỷ quái nào thế này?”
【Hoan nghênh ký chủ đến với thế giới tiểu thuyết 《Tam Sinh Tam Thế Tiên Luyến Chước Chước》, ta là hệ thống đồng hành nhiệm vụ số 1733 của ngài.】
【Nhiệm vụ xuyên thư lần này là: Trong phó bản nhân gian, chinh phục độ hảo cảm của phản diện Phó Vọng Cẩn lên 100 điểm, sau đó đâm hắn một kiếm, phản bội hắn, khiến hắn ôm lấy thống khổ tột cùng.】
“Cái gì cơ?”
Thịnh Vãn Anh lắc đầu choáng váng, ngước nhìn màn hình điện tử trước mặt.
Tập trung đọc kỹ dòng chữ.
Đồng tử lập tức co rút!
“Tam Sinh Tam Thế Tiên Luyến Chước Chước? Không phải là cuốn ngôn tiên ta vừa đọc đó sao? Ta… ta xuyên thư thật rồi?!”
【Hệ thống 1733: Đúng rồi, ký chủ đoán chuẩn luôn.】
Thịnh Vãn Anh trừng to mắt, chỉ vào chóp mũi mình: “Vậy ta xuyên thành ai?”
【Hệ thống 1733: Ký chủ xuyên vào hóa thân phó bản nhân gian của nữ phụ ác độc Tử Doanh – Thịnh Vãn Doanh.】
Má ơi——???
Thịnh Vãn Anh kinh hoàng đảo mắt nhìn quanh.
Không sai, sau lưng đúng là thiếu niên bị đánh đến dở sống dở chết.
Còn bên tường, là cả dãy đầy đủ các hình cụ tra tấn, gông cùm, sắt nung, khóa xích, cả roi có móc ngược…
Thịnh Vãn Anh ôm đầu.
Thật sự xuyên thư rồi! Mà còn xuyên vào truyện chưa đọc hết…
Lại còn xuyên thành nữ phụ mà nàng ghét nhất – kẻ sau bị phản diện nuốt sống!
Lúc này, trong đầu nàng hiện lên bốn chữ:
Ta, chết chắc rồi!!!
Tâm tình phức tạp cực độ, mãi mới thốt ra lời:
“Này, cho ta hỏi cái, phản diện cuối cùng chết thế nào ấy nhỉ?”
【Hệ thống 1733: Tất nhiên là bị nam chính thành thần tru sát.】
“Thật ra… ta có một cách nhanh gọn hơn.”
Vừa nói, nàng vừa xắn tay áo đỏ rực của mình.
【Hệ thống 1733: Ký chủ có cách gì?】
“Dù sao cũng chết, chi bằng giờ hắn còn yếu, ta tiễn hắn về tây thiên luôn đi!”
Chờ bị nuốt sống thà ta ra tay trước!
Nghĩ là làm!
Vừa lóe lên ý tưởng, nàng liền lao về phía đống hình cụ, chộp lấy một con dao găm.
Nàng muốn đi đường tắt, muốn nhanh chóng thông quan trở về thế giới thực.
Ngay khoảnh khắc vừa cất lời.
“Ầm ầm—!”
Tiếng sấm nổ vang ngoài cửa sổ.
Kèm theo đó là một tia chớp như kiếm sáng, xuyên qua khe cửa nhỏ, bổ thẳng về phía Thịnh Vãn Anh.
Trong nháy mắt, toàn thân nàng bị luồng điện bao phủ.
“Gào!”
Một phát liền bị sét đánh thành… tóc xù da đen như người châu Phi.
“Rầm!” Quỳ rạp xuống đất.
Mái tóc xù còn run lên mấy cái.
Nàng bị điện giật đến ngơ ngác, từ miệng chậm rãi phun ra một làn khói trắng.
【Hệ thống 1733: Ký chủ không được phép cưỡng chế thúc đẩy nội dung phi lý và không đúng thời điểm, nếu không sẽ bị trừng phạt bằng điện giật.】