【Hệ thống 1733: Nhiệm vụ xuyên thư sắp bắt đầu, đoạn OOC khởi đầu đã được xóa bỏ.】
Lời vừa dứt, một đoàn mã điện tử lập tức bao phủ lấy nàng, đợi đến khi ánh sáng tan đi, kiểu tóc “đầu nổ” cũng đã khôi phục như cũ.
【Hệ thống 1733: Nhiệm vụ chính thức bắt đầu, thỉnh ký chủ chuẩn bị.】
“Ấy ấy ấy! Bắt đầu liền luôn á?!”
【Hệ thống 1733: Một, hai, ba... Thời gian khôi phục.】
Tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ lại gào rít, hàn phong lạnh buốt từ khung cửa hẹp tràn thốc vào phòng.
“Là Vân Hạ tay chậm! Xin tiểu thư trách phạt…”
Vân Hạ còn đang định quỳ xuống dập đầu, ai ngờ tiểu thư nhà mình chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy.
Thịnh Vãn Anh hoang mang gãi gãi má: “Không sao, ngươi đứng dậy đi.”
“Đa tạ tiểu thư khai ân!” Vân Hạ vừa nghe xong, liền quýnh quáng đứng lên.
Còn tưởng hôm nay khó tránh bị lột một lớp da, ai ngờ nhị tiểu thư lại dễ dàng tha thứ như vậy.
Lo sợ Thịnh Vãn Anh đổi ý, nàng nhanh chân tiến lên thưa:
“Tiểu thư, người hãy ra ghế mềm nghỉ một lát, nô tỳ lập tức thay người dạy dỗ tam điện hạ một trận ra trò, cam đoan mấy ngày tới hắn chẳng sống nổi!”
Nghe vậy, Thịnh Vãn Anh mới từ từ xoay người lại, ánh mắt dừng trên người thiếu niên máu me be bét, dáng vẻ yếu ớt vô hại kia.
Chỉ thấy tóc tai hắn rối bù như cỏ dại, nửa che khuất gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Vài sợi tóc loang máu bết dính nơi trán, dưới ánh sáng âm u càng lộ vẻ thê lương mềm yếu, khiến người nhìn tưởng như muốn bắt nạt cũng chẳng nỡ.
Trời đất quỷ thần ơi, bị đánh tới mức này mà còn muốn công lược nỗi gì nữa?! Không bị hắn hận đến tận xương đã là phúc bảy đời rồi!
Thấy nàng ngẩn ra, Vân Hạ vội vàng lách qua bên, lấy một vò rượu mạnh, hai tay dâng lên, cúi đầu nói: “Tiểu thư.”
Nàng còn tưởng Thịnh Vãn Anh vẫn chưa phát tiết đủ, muốn đích thân tiếp tục sỉ nhục người ta.
Xưa nay nếu đoán sai lòng tiểu thư, thì ngay cả bọn nha hoàn thân cận cũng chẳng tránh nổi một trận đòn roi.
Thịnh Vãn Anh hít sâu một hơi, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Không cần, hôm nay đến đây thôi, bản tiểu thư mệt rồi.”
Vân Hạ chẳng dám nghi ngờ lấy nửa phần, cung kính nói: “Vậy để nô tỳ đỡ người về phòng nghỉ ngơi.”
Thịnh Vãn Anh gật đầu lia lịa, để mặc nàng dìu đi, căn bản không dám liếc nhìn Phó Vọng Cẩn lấy một cái.
Vừa tới cửa—
Phó Vọng Cẩn từ từ ngẩng đầu, khóe môi vẽ lên nụ cười thuần khiết ôn hòa: “Tạ nhị tiểu thư khai ân.”
Rõ ràng là thanh âm trong trẻo như suối mát giữa núi non, vậy mà khiến toàn thân Thịnh Vãn Anh nổi da gà rần rật.
Cảm giác như có con rắn độc nào đó đang quấn chặt quanh thân, vừa dính vừa lạnh.
Tên này nhất định đang âm thầm nghĩ cách lột da róc xương nàng!
Sau khi ra khỏi mật thất, Thịnh Vãn Anh mới nhận ra, chỗ này hóa ra nằm ngay sau giá sách trong thư phòng nguyên chủ.
Mà cái cửa sổ duy nhất kia, lại chỉ là một góc tường bên ngoài thư phòng, to hơn lỗ chó chút xíu.
Nàng day day thái dương đang giần giật, trong lòng xấu hổ không thôi: Dù sao cũng là thiên kim khuê tú, lại bày trò nhốt người trong mật thất, quả thật độc địa không tả...
Chờ hai người khuất bóng sau cửa mật thất.
Trên song cửa duy nhất còn le lói ánh sáng, đột nhiên vang lên một tiếng bước chân đạp tuyết cực khẽ, khó lòng nhận ra.
Một con mèo đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa khe song cửa.
Đặc biệt là đôi mắt phát ra ánh sáng lục u ám kia, giữa bóng tối của mật thất lại càng thêm tà dị quỷ quyệt.
Phó Vọng Cẩn hơi nghiêng đầu, đáy mắt thoáng lướt qua một tia âm u, giọng nói thanh lãnh: “Đi đi.”
Mèo đen nhe răng sắc nhọn, kế đó là một giọng con nít trong trẻo vang lên trong tai Phó Vọng Cẩn:
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Rồi nó lập tức biến mất vào màn đêm dày đặc.
Bốn phía, một lần nữa chìm trong tĩnh lặng chết chóc.
Thiếu niên tuấn mỹ cố ngẩng đầu, nhìn lên lớp tuyết trắng xếp dày trên song cửa.
Hàn khí theo khe hở lớn không ngừng xâm nhập, ăn mòn thân thể gầy yếu của hắn.
“Khụ... khụ!”
Họng bất ngờ nghẹn lại, ho ra vài tia máu loãng, theo khóe môi rỉ xuống.