Việc Trương Bưu đề nghị, Khương Nhạc và Khương Quân Khánh đều ngầm hiểu ý mà không nói với người trong nhà. Không phải chuyện này không thể nói, chủ yếu là sợ cả nhà mừng hụt một phen.
Bà nội Khương nghe theo lời Khương Nhạc, mỗi ngày hái những loại rau củ vừa chín tới, cho vào nồi lớn luộc sơ rồi phơi khô dưới nắng. Sau khi khô ráo hoàn toàn, bà sẽ cất vào nơi khô thoáng để dành đến mùa đông ăn dần.
Muốn bảo quản đến mùa đông, khi phơi nắng phải đặc biệt chú ý phơi thật khô, chỉ cần còn một chút hơi nước cũng sẽ bị mốc, từ đó ảnh hưởng đến những loại rau củ khác cất cùng.
Vì thế, việc phơi rau trong sân đều do bà nội Khương đích thân trông coi. Bà gật đầu cho phép cất đi thì mới được mang vào.
Tôn Ngọc Lan rảnh rỗi sang nhà Khương Nhạc chơi, nói chuyện với Triệu Mỹ Liên: “Cái này chẳng phải giống như phơi nấm sao? Nấm thì không cần luộc sơ, cứ phơi trực tiếp là được. Đến mùa đông cũng có cái mà ăn.”
Dân làng Khảm Tử tuy không có thói quen phơi rau củ, đó là vì thường ngày họ chỉ trồng đủ ăn thôi. Nhưng nấm hái trên núi thì khác, dù cũng không đủ ăn, họ vẫn sẽ phơi khô để dành. Đây đại khái là thói quen truyền đời mà có.
“Đúng vậy, mùa đông muốn có rau ăn khó khăn lắm, băng tuyết trắng xóa, cũng chỉ có cải trắng và củ cải là còn mọc được.” Triệu Mỹ Liên nói chuyện, tay vẫn không ngơi nghỉ. Bà đang khâu đế giày cho Khương Đức. Thấy giày của Khương Đức sắp rách toác, không thay thì sẽ bị chê cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play