Du Hòa Trung nhớ rõ mình là ôm Khương Nhạc ngủ. Ngày hôm qua Khương Nhạc hiếm hoi không bận, hắn tạm thời gác lại công việc ở viện nghiên cứu, trở về bầu bạn với cậu.
Hai người quấn quýt đến khuya, cuối cùng Khương Nhạc đều khóc, Du Hòa Trung vô cùng chột dạ, dịu dàng dỗ dành, miệng không ngừng “Ca”, “Em sai rồi”, hơn nữa còn bảo đảm lần sau Khương Nhạc kêu dừng hắn sẽ dừng lại, mới dỗ được cậu.
Chờ Khương Nhạc ngủ rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, suýt chút nữa đã phải phân phòng ngủ rồi.
Kết quả lần nữa mở mắt, hắn lại đang đứng, xung quanh là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, Khương Nhạc cũng không ở bên cạnh hắn.
Du Hòa Trung vẫn chưa hoảng loạn, mà cẩn thận quan sát môi trường xung quanh. Trước mặt hắn dường như là một ngôi trường, trên tảng đá trước cổng có khắc: Trường Tiểu học trấn An Hòa.
Trấn An Hòa, một cái tên quen thuộc mà xa lạ.
Xa lạ ở chỗ hắn chưa từng đến trấn An Hòa, quen thuộc ở chỗ, hắn đã từng nghe Khương Nhạc nhắc đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT