Khương Nhạc kinh ngạc vô cùng. Để tránh lãng phí nước, cậu vội vàng tắt vòi, quay sang nhìn Du Hòa Trung: “Cái này là do em làm ư?”
“Vâng, thiết bị này không quá khó, nhưng trước đó luôn không tìm thấy linh kiện. Còn phải cảm ơn ông Đàm, linh kiện là do ông ấy đưa cho em.” Du Hòa Trung giải thích.
Khương Nhạc giờ đây giống như một người nguyên thủy vừa thấy khoa học kỹ thuật hiện đại, phấn khích không thôi. Cậu đưa tay ôm lấy đầu Du Hòa Trung, xoay đi xoay lại mà nhìn, còn đưa tay sờ sờ, miệng lẩm bẩm: “Em đúng là thiên tài mà, để anh sờ thử xem, đầu này cũng tròn xoe như đầu anh thôi mà, sao em lại thông minh đến thế nhỉ?”
Du Hòa Trung bị sờ đến đỏ bừng mặt, cố gắng gỡ đầu mình ra nhưng không thành công.
Khương Nhạc vẫn ôm đầu hắn, cười ngây ngô: “Hắc hắc hắc…” Trông có chút đáng sợ.
Qua Qua: [Ký chủ, trông cậu thế này đáng sợ quá, làm tôi nhớ đến Hannibal*, cảm giác như cậu sắp moi óc Du Hòa Trung ra ăn luôn vậy.]
Hình ảnh này quá đẫm máu, Khương Nhạc thừa nhận mình bị dọa sợ, lập tức buông tay khỏi đầu Du Hòa Trung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play