Du Hòa Trung về đến nhà liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, phân loại nấm cần nấu chín ra riêng và những loại nấm khác đặt cùng một nơi. Hắn định tối đến sẽ mang sang nhà họ Khương. Hắn rất yêu sạch sẽ, có lẽ là do ảnh hưởng từ cha mẹ từ khi còn nhỏ. Sau khi thu dọn xong, hắn liền ra giếng cạnh thôn lấy nước.
Sau một chuyến lên núi đổ mồ hôi, quần áo hắn cũng dính ít cỏ dại. Du Hòa Trung lau mình một lượt rồi thay bộ quần áo sạch sẽ. Quần áo của hắn đều là đồ cũ của cha khi còn sống được sửa lại.
Những người thân tham lam kia thấy quần áo đã cũ kỹ, không hợp mắt nên đã để lại. Du Hòa Trung dần dần học may vá, tuy làm không giỏi nhưng cũng miễn cưỡng sửa được vài bộ quần áo đủ để mặc. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì khá gian nan, quần áo bông đều bị lấy đi hết, Du Hòa Trung chỉ có thể mặc đồ cũ của mình, tay chân đều hở ra ngoài, năm nào cũng bị nứt nẻ.
Đang định tiện tay giặt quần áo, hắn sờ thấy thứ gì đó trong túi, lấy ra xem thì thấy là hai viên kẹo mà Khương Nhạc đã cho. Du Hòa Trung hơi sững người, như bị ma xui quỷ khiến, hắn bóc một viên kẹo bỏ vào miệng... Ngọt quá. Đã lâu rồi hắn không được nếm vị ngọt thuần túy đến vậy, còn thoang thoảng mùi sữa. Du Hòa Trung, người vừa rồi còn cứng miệng nói mình không thích ăn kẹo, đang tỉ mỉ thưởng thức vị ngọt trong miệng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Du Hòa Trung lập tức đứng dậy, ra mở cửa thì thấy là Khương Nhạc.
Du Hòa Trung: “Sao cậu lại đến ban ngày, người trong thôn sẽ nhìn thấy đấy.”
Khương Nhạc không hề bận tâm: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT