Chung Cẩn đành phải thỏa hiệp, “Đừng gọi thêm ai hết, mấy người mình đi thôi. Tôi thật sự còn có việc, chẳng còn tâm trạng tụ tập gì cả. Đợi lo xong mọi chuyện, lần sau sẽ hẹn các cậu đàng hoàng.”

“Nghe lời Chung đội!” Vu Phi Dương vác bé con lên vai, vẫn không quên căn dặn, “Lần sau nhất định phải ăn thịt dê xiên với bò cuộn nấm đấy nhé, hai món đó là chân ái luôn!”

Chung Cẩn một tay cầm chiếc mũ nhỏ, một tay xách theo chiếc cặp hình heo hồng nhạt đi phía sau, vừa đi vừa nhìn phần gà rán ăn dở còn để trên bàn trà, trong lòng có hơi hoang mang: đứa nhỏ này là heo đầu thai sao? Sao mà ăn giỏi thế không biết!

Về đến khách sạn thay áo sơmi xong, Chung Cẩn theo Vu Phi Dương đến quán nướng. Trời mới vừa tối, bàn ghế nhỏ ngoài quán đã kín người. Quán nướng này dựng ngay ven đường dưới bóng cây, từ xa đã thấy khói nghi ngút.

Vu Phi Dương sắp xếp cho Chung Cẩn, “Cậu ra trước chiếm chỗ đi,” rồi ôm Tiểu Đồng đến tủ lạnh chọn đồ nướng.

Chung Vân Đồng ăn mì trộn tương không thấy ngon lắm, ăn nướng lại càng mới lạ, cầm xiên thịt dê mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Vu Phi Dương cầm xiên giúp, đè đầu bé xuống, đẩy thịt dê trượt vào miệng luôn.

Tiểu Đồng cắn một miếng thật to, nhai nhồm nhoàm rồi giơ ngón cái lên:
“Ăn ngon muốn xỉu luôn đó!”

Vừa nhai xong miếng thịt trong miệng, bé đã nhét ngay một xiên thịt khác vào, còn thúc giục Vu Phi Dương:
“Chú mau đẩy đầu con nữa đi!”

Vu Phi Dương cười sặc sụa, “Ai da, ai phát minh ra bảo bối đáng yêu này thế chứ! Chú sắp bị Coca nghẹn chết rồi!”

Tiểu Đồng mắt sáng rỡ lấp lánh:
“Coca? Ở đâu có Coca?!”

Vu Phi Dương: “…”
Sau đó bật cười ha ha ha ha ha ha ha.

Tiểu Đồng ăn nướng được một nửa thì bắt đầu gật gù, Chung Cẩn vừa định bảo đừng ăn nữa thì bé đã cụng đầu xuống bàn ngủ khì luôn rồi.

Lại khiến Vu Phi Dương cười bò, nói từ bé đến giờ chưa từng gặp đứa nhỏ nào chơi hăng mà ngủ cũng nhanh như vậy.

Chung Cẩn bế con gái về khách sạn, cằm cô bé tựa vào vai anh, nước miếng nhỏ ra làm ướt cả vai áo. Chung Cẩn từ ghét bỏ dần dần thành quen, đến mức không còn thấy phiền nữa.

Anh đặt con gái lên giường, lấy khăn ấm lau mặt mũi tay chân cho bé. Tay chân cô nhóc mềm mềm tròn tròn, nắm trong lòng tay y như viên thạch mochi đàn hồi. Chung Cẩn lại tìm đồ sạch cho bé thay, Tiểu Đồng ú ớ mấy câu nói mớ, trở mình chui đầu vào gối, ngủ say như chết.

Chung Cẩn gấp gọn quần áo bẩn của con lại, bỏ vào túi nilon buộc chặt chuẩn bị đem về Hòa An giặt. Khi mở rương hành lý, anh vô tình thấy túi đồ chứa bộ quần áo lúc đầu Tiểu Đồng xuất hiện, bất giác sững người.

Đó là bộ đồ đầu tiên con bé mặc khi xuyên đến đây: một cái áo vải nhẹ in mây gió, quần ống lửng rộng rãi, và một đôi giày vải hình đầu hổ.

Đôi giày đầu hổ này từng được tiểu Vương kiểm tra, nhưng không tra ra được thương hiệu nào. Thậm chí các xưởng thủ công thêu tay cũng không ai nhận ra đôi này, như thể không thuộc về thế giới hiện tại.

Chung Cẩn luôn mang theo những món đồ đó, định bụng sẽ giao cho công an Kinh Thị nhờ hỗ trợ điều tra thân phận của bé.

Chỉ là, khi nộp báo cáo lên vào ngày mai, Chung Cẩn không biết kết quả sẽ ra sao. Theo xét nghiệm ADN, Tiểu Đồng đúng là con ruột của anh. Họ hẳn là sẽ không tách bé khỏi anh. Nhưng việc có nên nuôi đứa nhỏ này hay không, và liệu anh có đủ khả năng để nuôi con, là điều cần phải cân nhắc thật kỹ.

Chung Cẩn cất túi đồ vào rương hành lý, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.

Chung Vân Đồng xoay mình khi ngủ, từ nằm sấp dẩu mông chuyển thành nằm ngửa dang tay dang chân như hình chữ Đại (大). Chung Cẩn tắm xong đi ra, khẽ kéo áo bé xuống cho che kín bụng, rồi đắp lại góc chăn.

Đêm đó, Chung Cẩn hầu như không ngủ, anh ngồi suốt trên chiếc ghế sô pha cong cạnh cửa sổ. Khi trời vừa sáng, anh đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, thay sơ mi, mặc quần tây chỉnh tề rồi gọi cô con gái đang ngủ say.

Tiểu Đồng ngồi dậy trong mơ màng, hai mắt mơ màng lẩm bẩm,
“Con còn muốn ngủ…”
Nói xong liền ngã vật trở lại ổ chăn.

Chung Cẩn không nói nhiều, bế con từ chăn ra, ôm vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi bị cha “ép khởi động”, bé ngáp mấy cái, nhắm tịt mắt lại, cầm lấy bàn chải cha đưa, bỏ vào miệng chải đại vài cái như gặm củi.

Tư thế ngủ của Tiểu Đồng đúng là không chê vào đâu được… vì chê hết nổi rồi. Cả đêm Chung Cẩn không ngủ, tận mắt chứng kiến bé xoay qua đủ mười mấy kiểu ngủ kỳ quặc. Sáng tỉnh dậy, quả đầu “nắp nồi” của bé đã bị cọ đến xù hết cả lên, nhìn chẳng khác gì cột thu lôi cắm trên đỉnh đầu.

Chung Cẩn dùng khăn ấm che tóc con, cố gắng vuốt mấy sợi tóc lởm chởm kia xuống cho gọn. Nhưng thử bao nhiêu lần, đằng sau ót vẫn ngoan cố vểnh lên một chỏm.

Chung Cẩn đành chịu, xoay người lấy chiếc mũ nhỏ, đội thẳng lên đầu con gái.

Rửa mặt xong, Chung Cẩn thay đồ sạch sẽ cho Tiểu Đồng, đeo lên lưng cô bé chiếc cặp hình heo Peppa dễ thương.

Lăn qua lăn lại một lúc, Tiểu Đồng đã tỉnh hẳn. Đôi mắt to tròn long lanh, bé hớn hở hỏi:
“Cha ơi, hôm nay mình đi đâu chơi vậy?”

Chung Cẩn đặt va-li đã sắp xếp xong gọn vào gần cửa. Anh quay lưng lại một lúc, im lặng, rồi quay người, sải bước đi về phía con gái.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, để ánh mắt ngang tầm với bé. Ánh mắt anh có chút phức tạp, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh như thường, trầm tĩnh sâu thẳm như vực sâu.

“Tiểu Đồng, cha có chuyện muốn nói với con, con phải nghe cho nghiêm túc nha… không được giỡn đấy.”

Tiểu Đồng vẫn cười toe toét, che miệng gật đầu lia lịa, “Dạ dạ, con ngoan mà!”

Chung Cẩn nói tiếp:
“Về sau công việc của cha sẽ nguy hiểm hơn. Giữ con bên cạnh sẽ không an toàn. Nên cha muốn giao con cho nhà nước chăm sóc. Sẽ có người tìm hiểu thân thế của con, cũng sẽ có người tốt bụng nuôi con khôn lớn. Con hiểu cha nói gì không?”

Tiểu Đồng mím môi, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm anh, “Không hiểu.”

Chung Cẩn lại giải thích thẳng thừng hơn, “Cha không thể nuôi con. Sẽ có người tốt hơn đến chăm sóc con.”

Tiểu Đồng vội nắm chặt lấy ống quần của Chung Cẩn, la toáng lên, “Con không chịu đâu!”

Chung Cẩn thở dài thật nhẹ:

“Cha không biết con có hiểu hết không, nhưng con nhớ kỹ lời cha. Cha không thể giữ con bên mình, không phải tại con, mà là tại cha. Công việc của cha rất nguy hiểm, trước kia đã có người nhà của cha vì thế mà mất mạng. Vậy nên cha không thể để con ở cạnh. Nhưng dù con ở đâu, cha cũng sẽ luôn lặng lẽ dõi theo con, nhìn con lớn lên.”

Tiểu Đồng nghiêng đầu suy nghĩ kỹ lắm, tuy không hiểu hết lời Chung Cẩn, nhưng hiểu được một phần: vì nguy hiểm, nên cha mới không giữ bé bên mình.

“Không sao đâu, nguy hiểm thì con chạy lẹ là được!” Bé trừng mắt đen láy, cực kỳ nghiêm túc giải thích.

Chung Cẩn xoa xoa đầu tròn mềm dưới vành mũ nhỏ của cô bé, “Chân con ngắn như vậy, chạy không kịp người ta đâu.”

Tiểu Đồng buông ống quần ra, chớp mắt với anh một cái, rồi ngay trước mặt anh — từ từ biến mất không còn bóng dáng!

Trong tình huống cực kỳ kinh ngạc, đầu óc người ta thường trống rỗng. Chung Cẩn sững sờ nhìn chỗ trống trước mặt, đồng tử co rút dữ dội. Nếu không phải ống quần vẫn còn nếp nhăn do bé nắm, anh đã nghi ngờ mình vừa nằm mơ.

Dần dần bình tĩnh lại, Chung Cẩn bắt đầu nghi ngờ… có khi nào mình bị ảo giác? Một đứa bé… ngay trước mặt mình… biến mất!?

Anh hoảng hốt gọi to:
“Tiểu Đồng? Chung Vân Đồng?”
Giọng anh khẽ run lên.

Thế rồi, thân ảnh nhỏ xíu của Chung Vân Đồng từ phía cửa chầm chậm hiện ra, cô bé chạy tới ôm chặt cổ anh, chui vào lòng, cười híp mắt:
“Con chạy mất tiêu rồi đó!”

“Con chạy đi đâu vậy?” Chung Cẩn cố giữ bình tĩnh hỏi.

“Đi Ma Cung á.” Tiểu Đồng véo tai anh, gác cằm lên vai, “Ở đó chẳng còn ai nữa.”

Trước kia bé từng nói về cái gọi là “Ma Cung”, mọi người đều tưởng là bé xem phim hoạt hình nhiều quá tưởng tượng ra. Nhưng giờ nghĩ lại, có khi không phải phim ảnh gì cả… rất có thể là thế giới khác thật sự tồn tại.

Chung Cẩn nhìn cô bé ngây thơ trong lòng, đầu óc càng thêm hỗn loạn. Xưa giờ anh không tin mấy chuyện thần quái. Dù từng phá những vụ án rất kỳ quái, anh vẫn luôn dùng lý trí và khoa học để lý giải.

Sống đến 28 tuổi, lần đầu tiên Chung Cẩn cảm thấy mình… bất lực.

Chuyện của Chung Vân Đồng, không cách nào dùng logic để giải thích.

Khi Chung Cẩn miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng cô bé là “người đến từ thế giới khác”, anh hỏi:
“Vậy ở bên thế giới của con, cha là ai vậy?”

Tiểu Đồng đang hút sữa chua ừng ực, đáp to:
“Là Ma Tôn!”

“Ma Tôn là gì? Là người tốt hả con?”

Tiểu Đồng lắc đầu nguầy nguậy, “Là đại… phôi đản!”

Chung Cẩn: “…”

Tiểu Đồng ngồi dựa vào gối sofa, hút đến ngụm sữa chua cuối cùng, rồi đưa cái ly trống không cho cha:
“Con có thể ở lại không?”

Chung Cẩn cầm cái ly nhựa trống, vứt vào thùng rác.

Không cho bé ở lại thì biết làm sao nữa? Chả lẽ anh dẫn bé tới trước mặt lãnh đạo ở cục công an, bảo rằng đứa nhỏ này xuyên không, còn biết biến mất không cần đạo cụ?

Lúc đó, chưa chắc bé bị bắt nghiên cứu, nhưng anh thì chắc chắn bị đưa vào viện tâm thần.

“Ở lại… tạm thời đi.” Chung Cẩn nói.

Tiểu Đồng lắc lắc cái mũ nhỏ trên đầu, bĩu môi, “Cha phải nói là ở lại… vĩnh viễn cơ!”


Lần này lên Kinh Thị, kế hoạch ban đầu của Chung Cẩn chẳng làm được cái gì, ngược lại còn “tha” Chung Vân Đồng về lại Hòa An nguyên xi — à không, không phải nguyên xi, là phiên bản đầu bầu vỏ dưa.

Về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, hai cha con ghé quán ăn dưới khu chung cư ăn tối. Tiểu Đồng vẫn kén ăn y như cũ, gắp rau vứt sang một bên, chỉ chọn thịt mà ăn.

“Chung Vân Đồng, không được kén ăn. Phải ăn cả rau nữa.” Chung Cẩn nhắc nhở nghiêm túc.

Cô bé giả vờ không nghe, nhắm tịt mắt lại rồi nhai bò kho ầm ầm, rau thì chẳng đụng tới tí nào.

Chung Cẩn gom hết thức ăn lại về phía mình, rồi lấy khay chia ra, đong một ít cơm, một chút rau, đặt trước mặt bé con:
“Ăn hết đống này, cha thưởng cho con một miếng thịt bò.”

“Không ăn! Không ăn!” Tiểu Đồng tụt khỏi ghế, lạch bạch chạy sang tranh thịt với cha.

Chung Cẩn lập tức túm bé lại, nhấc lên đặt trở về ghế:
“Không ăn rau thì đừng mơ có thịt.”

Tiểu Đồng nhìn đĩa rau, gãi đầu thở dài, “Thôi ăn cũng được…”

Trong bụng nghĩ: cha con nghèo quá hả? Trước kia con ăn sơn hào hải vị không giới hạn, giờ tí thịt cũng phải đổi bằng rau với cơm?

Bé con bắt đầu gặm rau một cách lười biếng, cơm thì đếm từng hạt nhét vào miệng. Lúc Chung Cẩn không để ý, bé bốc mấy cọng rau nhét vào túi áo yếm, hoặc túm cơm vo lại nhét lẹ vào đó.

“Ăn xong rồi đó! Thưởng thịt cho con nha!” Tiểu Đồng chìa cái khay sạch trơn ra khoe.

Chung Cẩn không phát hiện trò mèo của cô bé, nghiêm chỉnh làm đúng như đã hứa, gắp cho bé một miếng thịt bò.

Tiểu Đồng nhìn đũa cha, chỉ vào đĩa:
“Cho con miếng to nhất kia kìa.”

Chung Cẩn còn đang định từ chối.

Tiểu Đồng đã chớp chớp mắt, hai tay xoa nhau, nói giọng đáng thương:
“Cảm ơn cha… Con muốn miếng bự nhất á…”

Chung Cẩn cúi đầu xuống, nghiêm túc lục đĩa tìm đúng miếng thịt bò to nhất.

Về đến nhà, Chung Cẩn đổ nửa bồn nước tắm, hỏi:
“Con có thể tự tắm được không?”

“Được! Con lớn rồi!” Bé con vỗ ngực bảo đảm.

Chung Cẩn cho bé vào phòng tắm, nhưng vẫn không yên tâm, sợ bé bị ngạt, bèn hỏi:
“Con có biết hát không?”

“Biết ạ!”

“Vậy con hát thật to trong lúc tắm nhé, để cha nghe thấy.”

“Dạ dạ!” Cô bé hí hửng đẩy cha ra ngoài để còn nghịch nước.

Trong phòng tắm, tiếng hát của Tiểu Đồng vang lên lảnh lót, vừa đổ nước lên đầu vừa hát loạn tùng phèo. Chung Cẩn lắng nghe, nhận ra vài câu quen quen:

“Phao phao phao phao, nhiều quá trời phao, cha cha cha là quỷ nghèo, thịt thịt thịt thịt không có lạp, bảo bảo bảo bảo đáng thương Tiểu Đồng, a a a a ~ cha là quỷ nghèo…”

Chung Cẩn nhắm mắt, trong lòng thầm tụng một chữ:
Con ruột… con ruột…

Anh gom quần áo bẩn, cả đống đồ mang từ khách sạn về, vác ra ban công giặt.

Trước giờ anh có thói quen móc túi trước khi giặt, vì ngày xưa Thu Sanh hay nhét đủ thứ linh tinh vào túi — nào là phấn, son, khăn giấy bé tí... Dù chia tay rồi, thói quen ấy vẫn còn.

Anh thò tay vào túi Tiểu Đồng... rồi khựng lại.

Trong tay là... một nắm rau xanh và cơm.

Chung Cẩn: “……”
Lặng người suy tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play