Chương 4: Có giỏi thì cậu phát tình đi!

Bắpp_03 

Thiếu niên bị Hạ Anh ném lên giường bệnh, không hiểu cô nói gì về “đại gia mặc đồ nữ”, nhưng điều đó không cản trở cậu ta nhận ra sự tàn nhẫn trong giọng nói của cô. Cậu ta cố gắng chống đỡ cơ thể, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

 Từ khi sinh ra đã sống trong ác ý, những kẻ này chỉ muốn bắt giữ cậu! Đùa giỡn cậu! Tùy ý khinh nhục cậu! Cậu đã chịu đủ rồi! Chết cũng phải kéo theo bọn chúng! Sự tàn độc trong mắt thiếu niên bị cảm giác yếu ớt mềm nhũn làm dịu đi. 

Hạ Anh sau khi buông lời đe dọa tàn nhẫn đó, cũng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, đưa tay kéo cổ áo trễ, miễn cưỡng che đi vết đỏ kia, rồi cầm lấy thuốc trị thương trên bàn, quay lại bên cạnh thiếu niên, ấn cậu ta xuống, một tay xé toạc quần áo trên người cậu ta. 

Trong mắt thiếu niên lại lộ ra vẻ hung tợn, nhưng vẻ hung tợn này duy trì chưa đầy một giây đã biến mất dưới tác dụng của thuốc mê. Hạ Anh nhìn thấy cơ thể trần trụi của cậu ta, tay cũng hơi khựng lại. Thân thể thiếu niên vô cùng gầy yếu, đầy vết thương, khắp người bầm tím, gần như không có một chỗ da nào lành lặn. 

Cơn tức của Hạ Anh trước những vết thương này đã tiêu tan hơn nửa. Thôi được rồi, tên BOSS biến thái nhỏ này cũng không dễ dàng gì, không biết trước đây đã phải chịu đựng sự đối xử phi nhân đạo nào mà ra nông nỗi này. Thôi vậy, cô không so đo với cậu ta nữa. Hạ Anh cầm thuốc trị thương bôi lên người cậu ta. Thuốc trị thương chạm vào vết thương, đau đến mức da thịt thiếu niên căng lên, khẽ run rẩy. 

Cậu ta khẽ thở dốc, lại bắt đầu phản kháng một cách yếu ớt, đưa tay đẩy cô. Nhưng lực đẩy này tác động lên người cô, chỉ nhẹ như vuốt ve. Hạ Anh không để ý đến cậu ta, lật qua lật lại cậu ta như lật cá, bôi thuốc khắp các vết thương trên người, mới hài lòng gật đầu.

 Cô nhìn bộ quần áo rách nát của thiếu niên bị cô xé xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta: “Ngoan ngoãn ở đây nhé, tôi đi lấy cho cậu bộ quần áo.”

 … Hạ Anh đi tìm đám đàn em kia, giữa những nụ cười gian xảo đầy ẩn ý của bọn chúng, “cướp” được một bộ quần áo vừa với dáng người thiếu niên. Nhưng khi cô trở lại phòng y tế, thiếu niên vốn nên nằm trên giường bệnh đã biến mất. 

Hạ Anh: “…” Tên biến thái nhỏ không biết điều này! Bị đánh thuốc mê mà vẫn còn chạy được! May mắn là thế giới này có ba loại giới tính ABO, Alpha trời sinh nhạy cảm với pheromone của Omega. 

Trong không khí vẫn còn sót lại mùi hương kỳ lạ đặc trưng của thiếu niên. Hạ Anh đi theo mùi hương này, chưa đi được bao lâu thì nghe thấy một trận tiếng chửi bới cười nhạo: “Hì hì, Kha thiếu, đây có phải là nô lệ Omega nhỏ mà cậu chạy mất không, chậc chậc, mùi pheromone này, quả nhiên là cực phẩm, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, thật đúng là xinh đẹp.”

 “Kha thiếu cậu kiếm được vật nhỏ này ở đâu vậy? Bây giờ nô lệ Omega không nhiều lắm đâu, tôi cũng đi kiếm một con về chơi xem sao.” 

“Hừ, mua ở chợ nô lệ, nhưng mà hoang dã lắm, mấy hôm trước còn dám tự mình bỏ trốn, tôi đang tìm nó khắp nơi đây, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.” 

Tiếp theo là tiếng đấm đá loảng xoảng, cùng với tiếng cười mắng trêu đùa hung ác của nam sinh: “Chạy nữa đi! Để tao xem mày còn dám chạy không!” 

Nghe thấy âm thanh này, liền biết tên biến thái nhỏ đã gặp chuyện. Hạ Anh nhanh chóng chạy tới, liền thấy mấy nam sinh mặc đồng phục đang vây quanh thiếu niên ngã giữa bọn họ mà đấm đá túi bụi, cười ha hả. Thiếu niên đã mặc lại bộ quần áo rách nát kia, thuốc trên người chưa hết tác dụng, cậu ta không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho nắm đấm và cú đá rơi xuống người mình.

 Hạ Anh nhìn mấy nam sinh đang cười vui vẻ kia, vui đi vui đi, đến cả BOSS cũng dám đánh, cô gần như đã có thể thấy được tương lai bi thảm của bọn họ. Tên biến thái nhỏ này sau khi trưởng thành, chính là quay về đế quốc giết sạch những kẻ từng bắt nạt cậu ta. Cô đang định tiến lên, liền thấy thiếu niên vốn bất động trên mặt đất đột nhiên bật dậy, hung hăng lao về phía Kha thiếu đang đấm đá cậu ta.

 “A! Đúng là rất hoang dã! Đè lên giường thế này, chắc chắn sẽ rất nóng bỏng! Ha ha, Kha thiếu có phúc rồi!” 

Đám nam sinh đứng đó không hề coi cú va chạm hung hãn của thiếu niên ra gì, chỉ cười cợt, chế giễu. Kha thiếu bị đâm cũng khinh thường hừ một tiếng, giơ tay định tát mạnh vào thiếu niên đang lao tới. Ở thế giới này, Alpha có ưu thế tuyệt đối về thể chất. 

Kha thiếu chính là một nam Alpha, cái tát này của hắn nếu đánh trúng người thiếu niên, chắc chắn sẽ khiến thiếu niên bay đi, lại thêm một thân trọng thương. 

“Bốp!”

 Nhưng bàn tay hắn vung ra còn chưa chạm vào thiếu niên, đã bị một bàn tay khác bắt lấy. Thiếu niên lao về phía hắn cũng không đụng vào người hắn, mà là đụng vào một bóng người đột nhiên xuất hiện.

 “Hạ… Hạ Anh?” 

Thân thể mà Hạ Anh xuyên vào cũng tên là Hạ Anh, chỉ có thêm họ, tên đầy đủ là: Hạ Anh Irlay. 

Đám nam sinh xung quanh đều bị sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho hoảng sợ. Hạ Anh chính cô cũng ngẩn người. Cô vừa mới chỉ nghĩ muốn ngăn cản tên Kha thiếu này thôi. Giây tiếp theo, cũng không biết làm thế nào, cô hoàn hồn lại, đã xuất hiện ở đây rồi.

 Đây là… dịch chuyển tức thời? Là năng lực vốn có của thân thể này sao? Hạ Anh có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô từ tối hôm qua xuyên vào đến giờ, chỉ lo sắp xếp lại cốt truyện, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ về thân thể này và thể chất Alpha. 

Ừm… Xem ra phải tìm thời gian “tự tìm hiểu” bản thân một chút. “Hừ! Là Hạ đại tiểu thư à, sao thế? Hạ đại tiểu thư cũng để ý đến Omega này sao?” Giọng Kha thiếu mang theo sự không vui và khinh thường rõ rệt.

 Hạ Anh buông tay hắn ra, cúi mắt nhìn thiếu niên lại lần nữa đâm vào lòng mình. Rất tốt, lần này không cắn cô. Thiếu niên rõ ràng đã không còn sức lực, mềm oặt ngã vào lòng cô, nhưng đôi mắt hai màu xanh lục vẫn từ trong lòng cô ngước lên trừng mắt nhìn cô.

 Những vết thương trên người cậu ta vừa mới được cô bôi thuốc, có mấy chỗ trong lúc bị đánh đập vừa rồi lại lần nữa chảy máu. Hạ Anh nhìn thấy mà trong lòng nổi lên chút bực bội. Lũ khốn này không biết cô đã tốn bao nhiêu công sức mới bôi thuốc cho cậu ta xong sao! Làm lại một lần nữa lại tốn không ít sức lực của cô. 

Mà tên biến thái nhỏ này lại còn không chịu hợp tác. Hạ Anh bế thiếu niên lên, cánh tay luồn qua vòng eo mềm oặt của cậu ta, ôm lấy cậu ta, rồi mới quay đầu nhìn về phía Kha thiếu: “Cậu ta là do cậu mua ở chợ nô lệ à?”

 Kha thiếu nhìn Hạ Anh, rồi lại nhìn thiếu niên trong lòng cô, chìa một tay về phía cô, tư thế tùy tiện lại bá đạo: “Phải, cho nên, nếu là đồ của tôi, Hạ đại tiểu thư có phải nên trả lại cho tôi không.”

 Hạ Anh gạt tay hắn bay đi: “Cậu bỏ ra bao nhiêu tiền mua cậu ta , tôi trả cậu gấp mười lần, giao cậu ta  cho tôi.” 

 Cô có rất nhiều tiền, nguyên chủ là Alpha dòng chính duy nhất của gia tộc Irlay, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Nhưng Kha thiếu nghe lời cô nói, lại ha ha cười lớn, cười xong khinh thường hừ lạnh một tiếng với cô, trào phúng nói: “Hạ đại tiểu thư quả nhiên là háo sắc thành tính, mấy hôm trước không phải mới vì một nữ Omega mà bị Hạ Lai đại nhân xử lý sao, mới có mấy ngày, cô lại muốn đến dưới trướng Hạ Lai để ‘ôn lại kỷ niệm’ à.” 

Hạ Lai chính là anh họ của nguyên chủ, người đã cứu nữ chính, Hạ Lai Irlay, một trong những người tình tương lai của nữ chính thế giới này. Chuyện Hạ Anh bắt nữ chính Hâm Lị rồi bị Hạ Lai xử lý một trận, hiển nhiên đã lan truyền trong giới Alpha. Nguyên chủ Hạ Anh ở hành tinh này tuy rằng đều là đi ngang ngược, nhưng trong giới Alpha, cô ta cũng không được chào đón. 

Thế giới ABO này, giới tính Alpha là ít nhất cũng là quý giá nhất, nắm giữ hơn 90% quyền lực trong toàn xã hội, tố chất cơ thể và cấp bậc thiên phú tinh thần lực đều cao hơn xa so với Beta và Omega. Tiếp theo là Beta, thể chất và tinh thần lực đều ở mức trung bình, mọi mặt đều tầm thường, nhưng số lượng lại chiếm nhiều nhất. Họ là lực lượng chủ yếu cấu thành thế giới này, nhưng phần lớn đều là dân thường hoặc quý tộc giàu có cấp thấp. 

Cuối cùng, là Omega, phù hợp nhất cho việc sinh sản, nhưng thể chất và tinh thần lực lại là kém nhất trong ba loại giới tính. Omega ở thế giới này, gần như tồn tại như một công cụ sinh sản, bởi vì số lượng cũng rất ít, cho nên gần như đều bị các đại quý tộc có tiền có quyền nuôi dưỡng. Họ không có tư cách bước vào xã hội làm việc.

 Nếu gia đình bình thường may mắn sinh được Omega, có thể quyên góp cho đế quốc để nhận thưởng, cũng có thể lén lút thông qua chợ đen, bán đi với giá cao hơn. Mà nguyên chủ Hạ Anh, tuy là một Alpha, lại là một Alpha tương đối đặc thù. Tố chất cơ thể và tinh thần lực đều cực kém, gần như sắp tụt xuống ngang hàng với Beta. 

Ngày thường ngang ngược bắt nạt Alpha khác, quấy rối Omega, cũng đều dựa vào thế lực gia tộc đứng sau. Trong giới Alpha, người không ưa cô ta rất nhiều, người coi trọng cô ta gần như không có. Cho nên, tên Kha thiếu này cho dù chỉ là Alpha của một gia đình quý tộc bình thường, cũng có thể không coi Hạ Anh ra gì.

 Chỉ cần không làm cô ta bị thương, không làm tổn hại đến mặt mũi gia tộc Irlay, thì sẽ không có chuyện gì. Hạ Anh cũng vừa hay nắm chắc điểm này của hắn, rằng hắn không dám động thủ. Không để ý đến lời châm chọc mỉa mai của hắn, chỉ nhìn hắn tiếp tục nói: “Dù sao hôm nay, người này tôi muốn chắc rồi, cậu hoặc là lấy tiền, hoặc là biến đi.” 

Hạ Anh ôm thiếu niên, tay hơi siết chặt, nhìn chằm chằm Kha thiếu đối diện. Kha thiếu nhíu mày nhìn cô, ấn tượng của hắn về Hạ Anh là: tính tình ngang ngược, thực lực cực kém, còn không cho người khác nói xấu mình một câu, cả ngày chỉ biết dựa vào thân phận làm những chuyện vô cùng ngu ngốc lại mất mặt.

 Nếu là trước kia, nghe được lời trào phúng vừa rồi của hắn, chắc chắn đã sớm nổi đóa rồi, hiện tại, thế mà lại vì một Omega mà khác thường như vậy. Có vấn đề… Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để cô được như ý. Hạ Anh chính là một phế vật trừ thân phận bối cảnh ra thì chẳng được tích sự gì, ngày thường làm việc, làm mất hết mặt mũi Alpha.

 Hắn đã sớm không ưa cô ta rồi. Bây giờ có cơ hội xử lý cô ta, hắn đương nhiên phải tận dụng thật tốt. Nghĩ vậy, trên mặt Kha thiếu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không mấy tốt đẹp.

 “Hay là thế này đi, Hạ tiểu thư, nếu cô đã thích Omega này như vậy, tôi cũng không phải không thể cho cô, chỉ là vô cớ cướp đồ của tôi, tôi cũng không thể cứ thế cho cô được. Dứt khoát thế này, chúng ta mỗi người đều phóng thích một chút pheromone Alpha, ai có thể khiến Omega này động dục trước, thì cậu ta  sẽ thuộc về người đó, thế nào?”

 Tinh thần lực của Alpha càng cao, sức quyến rũ đối với Omega sẽ càng mạnh, càng dễ khiến họ động dục. Hắn là người có tinh thần lực cấp S bẩm sinh, trong giới Alpha cũng là nhân tài kiệt xuất, còn tinh thần lực của Hạ Anh, hắn nhớ rõ, chỉ có cấp B! Ván cược này ai thắng ai thua, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. 

Nhưng hắn chính là muốn so như vậy! Hắn cũng muốn thử cảm giác bắt nạt Alpha dòng chính duy nhất của gia tộc Irlay, chắc hẳn sẽ rất sảng khoái. “Nếu tôi khiến cậu ta  động dục trước, cậu ta  vẫn sẽ là của tôi, hơn nữa, Hạ tiểu thư phải vì tội tự ý cướp đồ của tôi mà quỳ xuống xin lỗi tôi.”

 Dứt lời, đám nam sinh xem náo nhiệt xung quanh liền bật cười khe khẽ. Tinh thần lực của Hạ Anh kém, nổi tiếng khắp học viện, Kha thiếu đưa ra điều kiện này, rõ ràng là muốn làm nhục cô, bắt cô quỳ xuống trước mặt hắn. Kha thiếu nói xong câu này, cũng không thèm nói nếu cô thắng thì sẽ thế nào.

 Hắn hất cằm nhìn Hạ Anh, vẻ mặt kiêu ngạo kia phảng phất đã chắc chắn Hạ Anh sẽ thua, sẽ phải quỳ xuống trước mặt hắn. Khốn kiếp! Tên tiểu nhân này! Hạ Anh đương nhiên cũng biết tên này đang có ý đồ gì. Nhưng chuyện này, kỳ thực một nửa là do tác phong hành xử thất thường của nguyên chủ gây ra.

 Thiếu niên trong lòng cũng không thể mặc kệ. Hạ Anh khẽ cắn răng, tay ôm thiếu niên không hề buông lỏng. Tinh thần lực chứ gì. Đến đi! Cô sẽ xem thử tinh thần lực rốt cuộc dùng như thế nào! “Cậu đợi tôi một chút!” 

Cô nói với Kha thiếu một câu, rồi nhanh chóng tìm kiếm trong đầu cách sử dụng tinh thần lực. Cô không biết, trong lúc cô đang cố gắng nghĩ cách sử dụng tinh thần lực, thiếu niên trong lòng cô đang trợn tròn mắt, lạnh lùng nhìn cô. Đôi mắt hai màu xanh lục của cậu ta đã mất đi vẻ mềm mại do thuốc mê, ánh mắt nhìn cô lạnh băng khó lường.

 Giây tiếp theo, vẻ mặt thiếu niên chợt trở nên đau đớn, giãy giụa vặn vẹo trong lòng Hạ Anh. Hạ Anh cũng cảm giác được một luồng dao động mang theo áp lực đột ngột ập đến trong không khí, trong nháy mắt bao trùm cả khu vực này, khiến cô hô hấp cũng có chút khó khăn. “Hạ tiểu thư, cô còn bắt tôi đợi cái gì nữa? Trực tiếp vận dụng tinh thần lực là được rồi mà!” T

iếng cười cợt bừa bãi khinh thường của Kha thiếu truyền đến, đám nam sinh Beta vốn đang vây xem xung quanh bị luồng áp lực này trực tiếp ép đến sắc mặt trắng bệch, sắp ngất xỉu, vội vàng ra hiệu với Kha thiếu rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường. 

Thiếu niên trong lòng Hạ Anh giãy giụa thoát ra, cả người dần dần nổi lên một tầng màu hồng. Nhiệt độ cơ thể cậu ta từ từ tăng cao, trong không khí, mùi hương kỳ lạ trên người cậu ta cũng hơi hơi dậy sóng. Loại áp lực quen thuộc này cùng với mùi hương tỏa ra từ người Kha thiếu trong không khí, đều khiến thiếu niên cảm thấy vô cùng ghê tởm! 

Càng khiến cậu ta ghê tởm hơn chính là, bản thân cậu ta không thể khống chế được cơ thể này, mỗi lần cảm nhận được loại áp lực và mùi hương này, liền sẽ tự động biến thành một đống phế vật khiến cậu ta khó có thể chịu đựng!

 Nếu thật sự trở thành đồ chơi dưới thân những kẻ này. Vậy thì cậu ta thà chết còn hơn! Ý nghĩ tuyệt vọng này càng lúc càng rõ ràng trong đầu thiếu niên, trong mắt cậu ta lộ ra tia nhìn tàn độc, đang định làm gì đó. Áp lực bức người trên người đột nhiên thả lỏng! Trong không khí, mùi hương ghê tởm kia bỗng nhiên bị một mùi hương vô cùng tươi mát thay thế. 

Phảng phất như một căn phòng cũ kỹ ẩm mốc lâu năm, bỗng nhiên mở tung cửa sổ, đón lấy làn gió xuân mang theo hương hoa cỏ thanh khiết. Thiếu niên như người chết đuối vớ được cọc, bỗng nhiên nắm chặt quần áo Hạ Anh đang ôm mình, từng ngụm từng ngụm thở dốc trong lòng cô, dường như muốn hít thêm một chút mùi hương tươi mát này, xua đi những mùi hương ghê tởm vừa rồi.

 Sau đó cậu ta liền cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, Hạ Anh thế mà lại bế cậu ta lên như bế một đứa trẻ, ôm lấy bắp chân cậu ta, đưa cậu ta đi, hùng hổ đi về phía Kha thiếu: “Tên tiểu nhân nhà ngươi! Ta chẳng qua là quên mất cách vận dụng tinh thần lực, bảo ngươi đợi một chút thì sao chứ? Ngươi vội cái gì?! Thế mà lại dám chơi xấu ta! Ra tay trước với cậu ta ! Quả thực đê tiện!”

 Lúc này Kha thiếu đã bị áp chế quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo khinh thường lúc nãy, chỉ còn lại sự kinh ngạc không dám tin! Trong không khí, tinh thần lực phát ra từ người Hạ Anh quá mức cường hãn, bản thân hắn đã là thiên tài Alpha cấp S, trong giới Alpha, cũng chỉ có số ít người mới có thể khiến hắn cảm nhận được áp lực, huống chi là trực tiếp áp chế hắn nằm rạp xuống!

 Cho dù ở trước mặt thiên tài đệ nhất học viện Hạ Lai đại nhân, hắn cũng chưa từng cảm nhận được áp lực tinh thần lực mạnh mẽ như vậy! Nhưng Hạ Anh… Sao có thể?! Cô ta không phải là một Alpha phế vật sao?! Không phải là nỗi sỉ nhục của Alpha sao?! Kha thiếu còn chưa kịp nghĩ thông suốt điểm này, một chuyện khác khiến hắn trở tay không kịp đã xảy ra! Mặt hắn đang quỳ rạp trên đất từ từ đỏ lên, thân thể thon dài khó chịu giật giật. 

Hắn… thế mà lại bị áp lực tinh thần lực cường hãn của Hạ Anh làm cho… động dục! … Kha thiếu không thể tin được cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, Hạ Anh vẫn đang ôm Omega kia mắng hắn đê tiện, không chú ý đến sự thay đổi của cơ thể hắn. 

“Tên nhà ngươi quả thực đê tiện vô sỉ! Hừ! Còn muốn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi! Ngươi bây giờ nói xem, tinh thần lực của ai mạnh hơn? Ai nên quỳ xuống xin lỗi ai?! Hừ!”

 Hạ Anh ôm thiếu niên còn muốn nhấc chân đá hắn, nhưng lại cảm thấy hành động đá người quá phá hỏng hình tượng của mình. 

Ừm… Cô tuy không phải là thục nữ gì, nhưng dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, dùng chân đá người gì đó…… Ừm… Mặc dù cô rất muốn… Hai mươi năm qua, cô chưa từng động tay động chân với ai, trận mắng chửi hôm nay, cũng chỉ vì tên này làm chuyện quá đê tiện, cô tức không chịu nổi. 

Đáy mắt Kha thiếu từ từ hiện lên một tầng màu hồng, dưới áp lực tinh thần lực cường hãn trong không khí, ánh mắt có chút đờ đẫn. Theo lý mà nói, giữa các Alpha, pheromone về mặt tiến hóa gen là tương khắc. Pheromone của Alpha đối với Omega có sức hấp dẫn chí mạng, nhưng đối với Alpha mà nói, chính là hai mùi khó ngửi gặp nhau!

 Nhưng hiện tại, tinh thần lực đang đè nặng hắn trong không khí lại có mùi ngọt ngào. Mùi hương này, thậm chí còn… thơm ngon hơn bất kỳ mùi hương nào hắn từng ngửi thấy ở bất kỳ Omega nào! Bao gồm cả! Omega trong lòng cô ta! Kha thiếu không khống chế được bản thân dưới mùi hương này, cả người da dẻ bắt đầu từ từ biến hồng, trong cơ thể trào ra từng luồng khô nóng.

 Hạ Anh mắng đủ rồi, đang định thu công, bỗng nhiên nghe thấy Kha thiếu đang quỳ rạp trên mặt đất khẽ rên một tiếng. Tiếng rên này không phải là tiếng rên bình thường. Âm điệu đầy nhịp điệu, âm cuối kéo dài run rẩy, phảng phất như mèo đực đang động dục.

 Hạ Anh nghe thấy mà hơi rùng mình, kỳ quái nhìn xuống dưới thân hắn, sắc mặt liền tối sầm! Quần đồng phục vốn bó sát nửa người dưới của Kha thiếu, thế mà lại đội lên một cái “lều” cao vút. Hạ Anh quả thực không biết nên làm vẻ mặt gì. Tên này là đồ M (thích bị ngược đãi) à? Bị mắng mà còn có thể “dựng” lên được sao? Thiếu niên trong lòng cô bỗng nhiên vặn vẹo, kéo lại tầm mắt của Hạ Anh. 

Hạ Anh khẽ hít một hơi, ổn định cảm xúc, nhìn về phía thiếu niên đang ôm trong lòng. Cậu ta đang nhắm mắt dựa vào lòng cô, phảng phất như ngủ thiếp đi, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Anh nhìn thấy dáng vẻ không trừng mắt giận dữ, yên bình của cậu ta. 

Ừm… Cũng không hổ là trùm cuối, không nhíu mày trợn mắt, nhan sắc cũng tức khắc tăng thêm một bậc, khuôn mặt nhỏ nhắn quả thực tinh xảo xinh đẹp không chịu nổi. Cả người cậu ta vẫn còn phảng phất tầng hồng kia, nhiệt độ cơ thể cũng không hạ xuống, thậm chí còn cao hơn lúc nãy một chút, nhưng vẻ mặt đau đớn đã biến mất, thân mình cũng không còn run rẩy nữa. 

Hạ Anh nhìn mấy chỗ lại chảy máu trên lưng cậu ta, nhíu mày lấy điện thoại di động gọi cho đám đàn em kia: “Các cậu cho tôi một chiếc phi thuyền tự động đến chỗ tôi ngay.” Ăn chơi trác táng đúng là tốt, có quyền thế, phi cơ cũng có thể chạy đến trường học. Hạ Anh thích cái thiết lập nhân vật này!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play