Chương 2: Tên BOSS biến thái nhỏ
Bắpp_03
Hạ Anh hít một hơi thật sâu, cố nén cơn tức giận cuộn trào trong lồng ngực, gắng gượng nuốt xuống những lời chửi thề đã trực chờ nơi đầu lưỡi.
“Các người… đi trước đi.”
Cô nói với đám đàn em xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm thiếu niên với nụ cười khả ố không ngớt. Đám đàn em đồng loạt quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn nhau lộ ra nụ cười thấu hiểu càng thêm gian xảo, chỉ tay về phía phòng y tế cách đó không xa nói với Hạ Anh:
“Được thôi đại ca~ Bọn em đi ngay đây, hì hì~ Tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến việc chị hưởng thụ đâu, phòng y tế bên kia, lúc trước đám đàn em đã bố trí rồi, đảm bảo đủ cho ngài dùng sướng!”
Hạ Anh: “…???” Sướng cái gì?! Đám chó chết này còn chuẩn bị cái gì để gài bẫy cô nữa đây?!
Tiếc là không đợi Hạ Anh hỏi, đám đàn em đã mang vẻ mặt “em hiểu mà”, nhìn cô, rồi lại nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất không ai đỡ, cười hì hì rồi rút lui. Hơn nữa, vừa lùi lại vừa xua đuổi những học sinh qua lại xung quanh, dọa họ rời đi, trong nháy mắt, đã dọn dẹp sạch sẽ một vòng người xung quanh với hiệu suất cực cao!
Hạ Anh: “…”
Cô… Thật, sự, là, cảm, ơn, bọn, họ! Hạ Anh cúi mắt nhìn thiếu niên bị trói gô ngã trên mặt đất. Thù hận của nữ chính, cô đã gánh chắc rồi, nói gì thì nói cũng không thể cộng thêm tên BOSS biến thái này nữa. Thiếu niên vẫn dùng đôi mắt như lang sói nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hung dữ lại đáng sợ, phảng phất chỉ cần Hạ Anh dám đến gần, cậu ta sẽ hung hăng cắn của cô một miếng thịt.
Nhưng… Hạ Anh buộc phải đến gần cậu ta. Cô đi đến trước mặt thiếu niên, ngồi xổm xuống, bỗng nhiên đưa tay xoa xoa mặt mình, chuẩn bị nở một nụ cười hiền lành: “Tôi,…”
“Cút! Nếu cô dám chạm vào tôi! Tôi cắn chết cô!”
“…”
Nụ cười trên mặt Hạ Anh cứng đờ. Thiếu niên cảnh giác hung hãn nhìn chằm chằm cô, cho dù bị trói, cả người cũng căng cứng, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào. Hạ Anh lại đưa tay xoa mặt, làm cho nụ cười vừa cứng lại trên mặt mềm đi, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng trấn an: “Tôi không chạm vào cậu, thì làm sao cởi trói cho cậu được? Cậu không cần quá căng thẳng, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà.”
Nói rồi, cô thử nhẹ nhàng đưa tay về phía cậu ta. Nhưng tay mới đưa ra được một nửa, thiếu niên thế mà lại dựa vào thân thể bị trói chặt, toàn thân đột nhiên lao về phía trước, há miệng định hung hăng cắn lấy Hạ Anh. May mắn Hạ Anh rút tay về kịp, đầu ngón tay vừa mới lướt qua môi thiếu niên, không bị cắn trúng, nếu không, thật sự muốn bị cậu ta hung hăng xé xuống một miếng thịt.
Hung hãn! Chẳng trách sau này lại trở thành tên đại BOSS biến thái làm rung chuyển cả vũ trụ. Thứ này quả thực là biến thái từ khi còn nhỏ! “Phì phì phì!!” Hiển nhiên, thiếu niên cũng cảm giác được đầu ngón tay cô chạm qua môi hắn. Sau khi cắn không trúng, thế mà lại hướng xuống đất phun nước bọt liên tục, giống như vừa mới chạm phải thứ gì đó ghê tởm không thể tả.
Gân xanh trên trán Hạ Anh hơi giật giật, nụ cười trên mặt lại lần nữa đông cứng, hơn nữa lần này đã khó có thể duy trì được nữa. Bọn họ hai người, một người đứng, một người nằm trên đất, hơn nữa căn cứ vào lời tên Beta nam vừa nãy, hắn ta nhặt được cậu nhóc này từ bãi rác.
Rốt cuộc ai bẩn hơn ai?! Hạ Anh khẽ hít một hơi, đè nén cảm xúc, tự thôi miên trong lòng ba lần: Cậu ta là BOSS, không thể gieo rắc thù hận. Cậu ta là BOSS, không thể gieo rắc thù hận. Cậu ta là BOSS, không thể gieo rắc thù hận. Sau khi tự trấn an xong, Hạ Anh cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô lại lần nữa ngồi xổm trước mặt thiếu niên, dùng giọng điệu thương lượng chân thành hết mức có thể nói: “Tôi nói lại lần nữa nhé, tôi chạm vào cậu là để giúp cậu cởi trói, cậu bị trói đầy người vết thương thế này không ổn đâu. Bây giờ cho cậu một lựa chọn cuối cùng, cậu ngoan ngoãn đợi tôi giúp cậu cởi trói, rồi cùng tôi đến phòng y tế kia xử lý vết thương, hay là cậu chọn để tôi kéo cậu qua đó?”
Nhưng thiếu niên căn bản không nghe lọt tai lời cô nói, đôi mắt nhìn cô vẫn hung dữ như cũ, cả người căng cứng sẵn sàng hành động. “Đồ lừa đảo! Các người đều là đồ lừa đảo! Đừng hòng lừa tôi nữa!”
Hạ Anh: “…”
Hạ Anh mặt ngoài mỉm cười, trong lòng chửi thầm DM, giọng nói vẫn giữ vẻ dịu dàng: “Được rồi, vậy tôi coi như cậu ngầm đồng ý chọn cách thứ hai, sau này ngàn vạn lần đừng trách tôi nhé.”
Mềm không được, thì cô cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi! Hạ Anh đi đến phía sau thiếu niên, kéo đầu dây thừng đang trói chặt cậu ta, cứ như vậy kéo cậu ta đi về phía phòng y tế. Mặc dù, cô thật sự không muốn dùng biện pháp thô bạo như vậy. Nhưng với một tên BOSS không nghe lời khuyên bảo như thế này, bị mài giũa một chút, chịu chút trừng phạt nho nhỏ này, cũng không sao đâu nhỉ.
Đừng trách cô, cô đã cho cậu ta lựa chọn rồi đấy nhé. Là tự cậu ta không muốn đi đàng hoàng thôi.