“Alô, Noãn Tinh, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng nữ bên kia đầu dây rất thân thiết, đầy lo lắng:
“Tiệc rượu tối qua tớ ra ngoài nghe điện thoại một lát, lúc quay lại thì không thấy cậu đâu, cậu đã về nhà rồi à?”
Tống Cẩn Hành có trí nhớ rất tốt, lập tức nhận ra đây chính là giọng nói mà tối qua anh nghe thấy trên ban công.
Anh trả lời:“Thấy không khỏe nên về trước rồi. Có chuyện gì sao?”
Đoạn Thị Vân nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này thì có phần hoảng hốt.
Chung Noãn Tinh vốn là kiểu người hoạt bát sôi nổi, lời nói cử chỉ luôn tràn đầy nhiệt tình, sao giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy?
Chẳng lẽ cô ấy đã nghi ngờ chuyện tối qua có liên quan đến mình?
Đoạn Thị Vân cười gượng hai tiếng:
“Không có gì đâu, chỉ là hơi lo cho cậu.”
Tống Cẩn Hành nói:
“Không có gì thì cúp máy đi.”
Nói xong liền dứt khoát tắt máy.
Đoạn Thị Vân nghe tiếng tút tút vang lên, ngẩn người tại chỗ.
Tống Cẩn Hành đặt điện thoại xuống, giọng vẫn bình thản: “Là cô ta.”
Chung Noãn Tinh thoáng chùng xuống, nét mặt đầy thất vọng. Nhưng còn chưa kịp để Tống Cẩn Hành an ủi, cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tự cổ vũ chính mình:
“Thôi, cũng tại mình mù mắt, chọn bạn mà không biết nhìn người. Sau này phải mở to mắt ra mà chọn!”
Nói xong lại phát hiện Tống Cẩn Hành đang thất thần nhìn mình, cô giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh:
“Anh sao vậy?”
Tống Cẩn Hành nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, khẽ lắc đầu:
“Không có gì. Em nên đến công ty rồi, tám giờ có cuộc họp. Máy ghi âm ở trong ngăn kéo văn phòng, nhớ ghi âm toàn bộ nội dung cuộc họp.”
Chung Noãn Tinh vừa lẩm bẩm “Công ty gì ác độc vậy, thứ bảy mà họp lúc tám giờ sáng”, vừa xoa xoa vai rồi đứng dậy.
Dù căn biệt thự này không thường xuyên có người ở, nhưng mọi vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ. Cô và Tống Cẩn Hành lần lượt vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mỗi người rời đi theo lịch trình riêng.
Phó Lĩnh đang đứng ngoài cổng, mong ngóng hai người ít ra cũng chào nhau bằng một cái ôm từ biệt:
…Chỉ vậy thôi à?
Tài xế đã mở sẵn cửa xe, Chung Noãn Tinh bước lên xe.
Phó Lĩnh quay đầu nhìn vị đại mỹ nhân đang đứng ở cổng lớn với vẻ mặt lạnh nhạt, đành im lặng bước theo, nghe thấy ông chủ căn dặn:
“Đến công ty.”
Phó Lĩnh vẫn không nhịn được, hỏi một câu:
“Thế... còn cô ấy thì sao ạ?”
Hai người đã bàn sẵn từ tối qua, mấy ngày tới Chung Noãn Tinh không có công việc, chỉ cần chờ thông báo thử vai từ đạo diễn Tằng là được. Vậy nên Tống Cẩn Hành chỉ cần về nhà họ Chung để làm quen môi trường.
Cô vừa kiểm tra ghi chú lịch trình tổng tài của ngày hôm nay, vừa trả lời:
“Không cần để ý đến cô ấy.”
Sao ông chủ lại lạnh lùng với mỹ nhân đến thế chứ!!!
Phó Lĩnh hiểu rõ tính cách của Tống Cẩn Hành, không dám hỏi thêm, im lặng ngậm miệng.
Xe lăn bánh xuống núi, lúc băng qua khu phố nhộn nhịp, Chung Noãn Tinh hỏi tài xế:
“Phía trước có thể đỗ xe không?”
Tài xế nhìn biển báo rồi nói:
“Tống tổng, có thể đỗ tạm ba phút.”
“Vậy dừng xe ở đằng kia.”
Cô quay sang Phó Lĩnh:
“Anh chạy nhanh qua đó mua giúp tôi một cái bánh kẹp.”
Cô chỉ vào chiếc xe đẩy bán bánh kẹp bên ngoài ga tàu điện ngầm.
Phó Lĩnh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chung Noãn Tinh thúc giục: “Mau lên, chỉ có ba phút thôi đấy.”
Phó Lĩnh lao khỏi xe như bay.
Anh mặc vest chỉn chu, tóc vuốt keo gọn gàng, hoàn toàn mang phong thái tinh anh giới công sở. Vậy mà giờ đây lại đứng chen chúc ở ga tàu, nói với cô bán hàng:
“Cho thêm một quả trứng! Nhanh giúp tôi, cảm ơn!”
Tới khi xách chiếc bánh kẹp nóng hổi quay về xe, Phó Lĩnh vẫn còn thấy mơ hồ, còn vị tổng tài bên cạnh thì đã ăn bánh một cách vô cùng thoải mái.
Tống Cẩn Hành có bệnh dạ dày – một loại bệnh hầu như tổng tài nào cũng mắc phải.
Vừa lên xe, Chung Noãn Tinh đã cảm thấy bụng khó chịu, dạ dày co thắt như đang gào thét đòi ăn trong khi bên trong lại rỗng tuếch.
Bình thường cô ăn uống rất điều độ, không chịu nổi cảm giác đói như vậy, lập tức muốn ăn gì đó vào bụng.
Bánh kẹp nóng hổi trôi xuống bụng, cô mới cảm thấy như sống lại. Xe có sẵn nước khoáng, nhưng Chung Noãn Tinh không thích uống nước lạnh, uống hai ngụm rồi dặn dò Phó Lĩnh:
“Sau này trên xe chuẩn bị một bình giữ nhiệt, lúc nào cũng phải có nước ấm.”
Phó Lĩnh vâng lời: “Vâng, thưa sếp.”
Anh đưa máy tính qua: “Sếp, đây là quy trình họp hôm nay, tôi đã sắp xếp lại rồi.”
Chung Noãn Tinh bị đống PPT dày cộp làm cho choáng váng.
Tuy không hiểu gì cả, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc đọc hết.
Dù không hiểu nội dung, nhưng thiết kế và bố cục vẫn có thể thưởng thức được mà.
So với bản tóm tắt sự nghiệp diễn viên công ty từng làm cho cô, thì cái này chuyên nghiệp và đẹp hơn nhiều.
Xem xong, cô không quên khen ngợi cấp dưới:
“Làm tốt lắm, vất vả rồi.”
Phó Lĩnh cảm động đến suýt bay lông mày.
Vào làm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông chủ khen anh!
Chàng trợ lý trẻ cố nén phấn khích: “Không vất vả, đây là nhiệm vụ của tôi.”
________
Bên kia, xe Tống Cẩn Hành gọi tới cũng đã đến.
Anh lên xe, báo địa chỉ nhà họ Tống rồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế theo phản xạ nhìn vào gương chiếu hậu, thầm đánh giá người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng ghế sau.
Căn biệt thự đó anh ta biết rõ, là nơi cha mẹ Tống tổng để lại. Từ khi họ qua đời, ông cụ nhà họ Tống đã khóa kín nơi này, ngoài người giúp việc ra thì không ai ra vào.
Cho đến khi Tống tổng về nước nửa năm trước, căn biệt thự mới mở cửa trở lại, nhưng chỉ có Tống tổng lui tới một mình.
Vậy người phụ nữ này là ai, mà có thể qua đêm ở đó?
Tài xế còn đang chìm trong suy nghĩ thì người phụ nữ ở hàng ghế sau bỗng lạnh giọng:
“Nhà họ Tống dạy anh đối xử với khách lên xe như thế sao?”
Cô vẫn nhắm mắt, nhưng khí chất sắc bén quanh thân như những cây băng nhọn đâm thẳng vào không gian chật hẹp trong xe, khiến người khác không thở nổi.
Tài xế lập tức hoảng sợ thu ánh mắt về:
“Xin lỗi cô, là tôi vô lễ.”
Phía sau lập tức yên lặng trở lại, tài xế không dám nhìn trộm nữa.
_______
Hơn một tiếng sau, trời đã sáng rõ, cả thành phố cũng dần trở nên náo nhiệt.
Chiếc xe không mấy nổi bật dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ.
Tống Cẩn Hành mở mắt, đợi tài xế mở cửa rồi mới bước xuống, đeo khẩu trang cẩn thận.
Anh đã thay giày đế bằng mà Phó Lĩnh chuẩn bị từ tối qua, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng ở biệt thự để che đi vóc dáng gợi cảm.
Với làn da trắng, váy đỏ, dáng người nóng bỏng – nếu không che lại thì quá mức thu hút.
Khu dân cư này là nhà xây từ hơn mười năm trước, cây cối mọc sum suê, gần như nhà nào cũng trồng hoa.
Những khóm hoa giấy rực rỡ buông rủ từ ô cửa sắt hoen gỉ xuống, con đường đơn chỉ đủ cho một xe chạy đã phủ đầy cánh hoa đầu hạ.
Xe đạp, xe điện thỉnh thoảng chạy qua lối đi xanh rợp bóng, người đi làm, người đi chợ, có người đánh thái cực dưới bóng cây, trẻ con chơi dưới sân… Cả khu dân cư tràn đầy hơi thở sinh hoạt náo nhiệt.
Nhưng Tống Cẩn Hành lại không thích, cũng không quen với sự náo nhiệt như thế.
Anh kéo chặt áo khoác, theo bản năng tăng tốc bước chân, rất nhanh đã tìm thấy đơn nguyên 1 tòa nhà 3 – nơi nhà họ Chung ở.
Lúc thang máy sắp khép cửa, có người hô “Đợi một chút!” rồi chạy tới.
Anh đưa tay chặn cửa, thang máy mở ra lần nữa.
Một bác gái tóc xoăn xách túi đồ bước vào, miệng liên tục nói cảm ơn.
Bà bấm tầng 6, thấy tầng 9 cũng sáng đèn, bất chợt quay đầu gọi anh:
“Là Noãn Tinh đó hả?”
Tống Cẩn Hành sững người.
Bác gái tóc xoăn thân thiện lại gần:
“Con trùm kín thế này, bác nhìn mãi mới nhận ra! Hai ngày nay không thấy con ở nhà, mẹ con cũng không xuống đi dạo nữa. Chỉ có Du Du mỗi ngày vẫn ra chơi. Hôm qua còn đánh nhau với thằng mập ở tầng một vì tranh đồ chơi đấy!”
Bà nói xong thì nhìn anh đầy mong chờ.
Tống Cẩn Hành bị bà nhìn chằm chằm mà thấy thang máy hôm nay thật sự quá chậm.
Qua một hồi lâu, trong ánh mắt ngày càng nghi ngờ của bác gái, anh rốt cuộc cũng “Ừm” một tiếng, hạ thấp giọng:
“Cháu hơi mệt.”
Bác gái tóc xoăn bừng tỉnh đại ngộ:
“Đúng rồi, nhìn con thế chắc là vừa quay xong phim liền chạy về luôn, mệt chết đi được ấy nhỉ!”
Bà lục lọi túi xách, lôi ra một chiếc sandwich được bọc sẵn:
“Cái này bác mua cho Miểu Miểu, con cầm ăn đi! Chắc chưa ăn sáng đâu?”
Tống Cẩn Hành nói:
“Không cần đâu, cảm ơn bác.”
Bác gái không nghe, nhét thẳng sandwich vào tay anh:
“Khách sáo gì với bác chứ! Chiều nhớ đưa mẹ con xuống đi dạo nhé, mấy hôm rồi không gặp, bác nhớ bà ấy lắm!”
Tầng 6 đến, bác gái cuối cùng cũng bước ra khỏi thang máy.
Tống Cẩn Hành thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn chiếc sandwich trong tay, đến tận khi thang máy mở ra ở tầng 9, anh mới hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.