Tống Cẩn Hành ngắt lời Chung Noãn Tinh đang hăng hái định phổ cập cho anh về nhà họ Tống:
"Không cần."
Chung Noãn Tinh nhất thời không kịp phản ứng:
"Gì cơ?"
Tống Cẩn Hành nói:
"Tôi không cần biết về họ."
Ánh mắt anh lạnh như băng:
"Dù là với thân phận hiện tại hay sau này khi hoán đổi trở lại, tôi cũng không cần biết."
Chung Noãn Tinh có chút không hiểu:
"Nhưng họ là người thân của anh mà..."
Tống Cẩn Hành không biểu cảm nhìn cô. Đôi mắt đào hoa vốn luôn ánh lên nụ cười của Chung Noãn Tinh, lúc này lại như lớp băng ngàn năm đóng chặt. Cô theo bản năng lập tức ngậm miệng lại.
Trời ơi! Mình lại bị chính khuôn mặt của mình làm cho sợ hãi!
Tống Cẩn Hành mở một tập tài liệu trong điện thoại:
"Thông tin cơ bản chỉ có vậy. Đây là tài liệu về công ty, em phải nhớ kỹ, không được sai. Từ giờ trở đi, bất cứ văn kiện nào cần ký tên hay cuộc họp nào cần quyết định, đều phải hỏi ý kiến tôi trước."
Chung Noãn Tinh nhìn thời gian tạo tập tin – là hai tiếng trước. Xem ra anh đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống không thể hoán đổi ngay.
Tống Cẩn Hành tiếp lời:
"Tất nhiên, tôi cũng sẽ hoàn thành công việc của em một cách nghiêm túc. Em yên tâm, tôi sẽ không làm điều gì lố bịch với cơ thể em. Nếu em có yêu cầu gì về công việc, cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chung Noãn Tinh gãi đầu:
"Thật ra thì... cũng không có yêu cầu gì. Em khá mờ nhạt, cũng không có bao nhiêu việc."
Tống Cẩn Hành: "?"
Chung Noãn Tinh hơi xấu hổ: "Anh nhìn gì vậy hả?!"
Tống Cẩn Hành nghiêm túc nói: "Em rất xinh đẹp. Tôi không ngờ lại không nổi tiếng."
Chung Noãn Tinh: "?"
Chân thành quả nhiên là tuyệt chiêu.
Cô lập tức hết giận, chỉ có chút bất đắc dĩ: "Có lẽ là vì phong cách của em không hợp thị hiếu hiện giờ. Anh không thấy sao? Những người hot hiện tại toàn là kiểu ngọt ngào, thanh thuần như mối tình đầu ấy."
Cô đưa ngón tay chỉ vào bộ ngực đầy đặn của mình đang trên người anh:
"Như em thế này, chưa làm gì đã bị người ta mắng là lẳng lơ."
Sắc mặt Tống Cẩn Hành tối lại: "Em đang nói cái gì vậy!"
Chung Noãn Tinh thở dài: "Anh biết em là diễn viên rồi đúng không? Có từng tra thử em trên mạng chưa?"
Tống Cẩn Hành lắc đầu.
Chung Noãn Tinh cúi đầu gõ tên mình vào công cụ tìm kiếm, nhìn loạt tin tức hiện ra, cười tự giễu:
"Anh xem đi."
Tống Cẩn Hành cầm lấy điện thoại, dòng đầu tiên đã là:
【Tuyển tập ảnh nóng của Chung Noãn Tinh】, phía sau là những tiêu đề chẳng hay ho gì:
【Thân hình bốc lửa, nữ thần gợi cảm, bấm vào xem video nóng của Chung Noãn Tinh】,
【Nữ thần gợi cảm Chung Noãn Tinh dính bê bối tình ái, ngủ với mười người để tranh tài nguyên?】...
Thậm chí còn có bài hỏi:
【Bộ phim sex mà Chung Noãn Tinh từng đóng tên gì vậy? Tìm hoài không ra】
Bình luận:
【Cũng đang tìm!】
【Tốt bụng quá đi, tìm được thì chia sẻ nha.】
【Chung Noãn Tinh chưa từng đóng phim sex, người ta là diễn viên chính quy đấy, cạn lời.】
Tống Cẩn Hành càng đọc, sắc mặt càng u ám. Những lời lẽ đó đối với một người được giáo dục nghiêm khắc như anh, quả thật khó chấp nhận. Quay đầu nhìn Chung Noãn Tinh, cô lại không có vẻ buồn bã, chỉ thoáng chút thất vọng:
"Có vẻ trong mắt mọi người, ai có gương mặt như em, thì chắc chắn từng bị quy tắc ngầm, nhất định phải dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên."
Không chỉ người ngoài nghĩ vậy, người trong giới cũng thế. Mỗi lần dự tiệc, ánh mắt của các sếp lớn nhìn cô luôn chứa đầy hàm ý. Họ nghĩ rằng chỉ cần đưa ra lời mời, cô sẽ lập tức đồng ý. Nhưng khi bị cô dứt khoát từ chối, họ liền tức giận mà trả đũa.
Dồn ép, tung tin đồn, hết lần này tới lần khác bôi nhọ danh tiếng. Nhiều năm như vậy, những tin đồn tình ái cứ bám riết lấy cô, khiến cô mãi không thể thoát khỏi cái mác “nữ thần gợi cảm”.
Không đạo diễn nào muốn dùng một diễn viên có danh tiếng tệ như vậy. Cũng không người hâm mộ nào thích một thần tượng như thế.
Rồi dần dần, không ai còn nhớ tới cô nữa.
Một năm nhận vài ba vai phụ, đi vài show nhỏ chẳng ai biết tới, thỉnh thoảng tham gia mấy buổi phỏng vấn vô danh, cuộc sống cứ thế mà trôi qua.
Còn mấy ai nhớ được cô từng xuất thân chính quy từ trường diễn danh giá?
Tống Cẩn Hành không giỏi an ủi người khác, im lặng một lúc mới nói:
"Em rất giỏi, không cần để tâm đến những đánh giá từ bên ngoài."
Chính vì cô quá giỏi, nên kẻ thù mới sợ hãi, mới dùng hạ sách như bỏ thuốc để hủy hoại hoàn toàn cô.
Chung Noãn Tinh lớn tiếng: "Tất nhiên em giỏi rồi!"
Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng rực: "Em rất thích cơ thể mà bố mẹ ban tặng cho mình, em cũng rất yêu bản thân mình. Bà đây đẹp nhất! WHO CARE"
Tống Cẩn Hành: "CARES. Từ 'Who' là chủ ngữ số ít, động từ phía sau phải dùng dạng số ít."
Chung Noãn Tinh: "?"
Cứu mạng!!!
Có lẽ biểu cảm của cô quá ngơ ngác nên Tống Cẩn Hành bật cười. Đây là lần đầu tiên từ khi hoán đổi, Chung Noãn Tinh thấy anh cười.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng như gió thoảng, như sao băng vụt qua bầu trời, để lại dư vị dịu dàng khó tả.
Chung Noãn Tinh cũng bật cười theo, đưa điện thoại của mình cho anh:
"Được rồi, từ bây giờ anh chính là đại minh tinh. Việc đầu tiên – phải nhận mặt đối thủ. Thấy mấy cô này chưa? Nhớ kỹ tên và mặt họ, sau này gặp thì dùng ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi của anh mà đông cứng họ!"
_______
Một đêm trôi qua, phía Đông rạng lên ánh sáng đầu tiên. Gió sớm lướt qua mặt biển, mang theo từng vệt sáng lấp lánh.
Phó Lĩnh ngáp dài đi từ khu nhà bên sang, vừa vào cửa đã thấy hai người vẫn đang ngồi trên sofa nói chuyện. Anh ta suýt chút nữa vấp ngã vì sốc:
Không thể nào?! Ông chủ thật sự trò chuyện cả đêm với người ta sao?! Đau lòng quá!!!
Ánh nắng đầu tiên xuyên qua ô cửa sát đất chiếu vào trong phòng. Cuối cùng quá trình trao đổi thông tin cũng kết thúc. Chung Noãn Tinh vươn vai một cái, mệt đến mức mắt sắp mở không nổi nữa. Trong khi đó, Tống Cẩn Hành vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sáng rỡ.
Cô không hiểu:
"Anh không buồn ngủ à?"
Tống Cẩn Hành:
"Quen rồi."
Chung Noãn Tinh giật mình:
"Không được! Anh nhất định phải bỏ thói quen này! Không được dùng thân thể của em để thức đêm, sẽ xấu đi đấy!"
Tống Cẩn Hành hơi do dự. Anh từng hứa bất cứ yêu cầu nào của cô cũng sẽ làm. Nhưng làm việc thâu đêm đã thành thói quen. Để có thể nhanh chóng kiểm soát toàn bộ tập đoàn Tống thị sau khi về nước, anh đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, thời gian, sức lực – nhiều hơn bất cứ ai.
Giờ đây thời gian càng gấp rút hơn. Ngoài việc theo sát công việc công ty, anh còn phải nắm vững hoạt động của Chung Noãn Tinh. Thứ duy nhất có thể bớt chính là thời gian ngủ.
Nhưng anh đã hứa, thì không thể nuốt lời. Anh có thể hy sinh sức khỏe mình, nhưng không thể làm bậy với thân thể của người khác.
Anh chỉ chần chừ giây lát rồi gật đầu: "Được."
Chung Noãn Tinh: "Mỗi ngày nhất định phải ngủ đủ tám tiếng!"
Tống Cẩn Hành: "Tôi đồng ý. Nhưng nếu công ty có việc gấp, dù là nửa đêm cũng phải báo cho tôi biết."
Chung Noãn Tinh giơ tay: "Nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tống Cẩn Hành đặt bàn tay mình lên tay cô. Bàn tay to lớn bao lấy những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, anh chưa bao giờ thấy biểu cảm tươi sáng rực rỡ như thế trên chính khuôn mặt mình.
Điện thoại đặt trên bàn trà bỗng vang lên.
Nhạc chuông là bài hát nổi tiếng hiện giờ, không giống với nhạc chuông mặc định, dễ nhận biết. Chung Noãn Tinh cầm lên, thấy tên người gọi hiện ra, sắc mặt liền hiện rõ sự kháng cự.
Tống Cẩn Hành thấy ba chữ “Đoạn Thị Vân”.
Tối qua khi trao đổi thông tin, cái tên này xuất hiện không ít lần.
Cô là người bạn tốt của Chung Noãn Tinh từ khi mới vào nghề, hai người từng cùng nhau vật lộn trong khó khăn, là kiểu tình bạn giữa hai kẻ cùng chìm nổi. Nhưng trong buổi tiệc hôm qua, hai ly rượu duy nhất mà Chung Noãn Tinh uống – đều là do Đoạn Thị Vân mang đến.
Dù trong lòng nghi ngờ, Chung Noãn Tinh vẫn hy vọng người hạ thuốc không phải là cô ấy.
Nhưng theo những gì Tống Cẩn Hành nghe được đêm qua trên ban công, cuộc gọi hỏi han lúc này... chính là dấu hiệu của kẻ có tội.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Tống Cẩn Hành cầm lấy điện thoại, giọng bình tĩnh:
"Tôi nhớ giọng cô ta. Là thật hay giả, nghe một chút là biết."
Dứt lời, anh ấn nghe máy.