Chương 3 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 3
Bắpp_03
Nguyễn Đường cũng không rõ lắm, dù sao cậu cũng chưa từng cắn chính mình. Cậu nghĩ nghĩ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Nặc, cũng nghiêm túc suy nghĩ:
“Bởi vì tên tôi là Nguyễn Đường* mà.”.
(*Đường 糖 nghĩa là kẹo/đường). Kẹo mềm, vốn dĩ là ngọt ngào.
Bùi Nặc bị câu trả lời này chọc cười, hắn không nhịn được điểm điểm trán Nguyễn Đường, ngón tay lạnh lẽo chạm vào, hắn cảm nhận được một chút độ ấm thuộc về con người, không làm bỏng hắn, nhưng lại rất ấm áp.
“Muốn ăn gì, ta bảo quản gia sai người hầu đi làm.”
Bùi Nặc đứng dậy, kéo Nguyễn Đường ra khỏi lòng mình, hắn nhìn bộ dạng có chút ngơ ngác của cậu, đơn giản tự mình đi xuống dặn dò một tiếng, nhấn mạnh bảo quản gia làm chút đồ ăn bổ máu.
“Phòng của cậu ở kế bên, nếu thiếu thứ gì có thể bảo quản gia đi mua.”.
Hắn vốn định để người hầu dẫn Nguyễn Đường đi xem phòng, nhưng vừa quay đầu thấy Nguyễn Đường đứng đó, trông có vẻ hơi cô đơn, hắn liền đổi ý.
Tự mình dẫn Nguyễn Đường đi. Con mồi nhỏ của mình, vẫn là tự mình nuôi thì tốt hơn, chờ nuôi béo tròn rồi thì một miếng nuốt luôn.
Nguyễn Đường đối với phòng ở cũng không có yêu cầu gì, Bùi Nặc dẫn cậu vào xong, cậu liền đặt đồ của mình vào.
【 Ký chủ, xin đừng quên nhiệm vụ. 】
Hệ thống hận sắt không thành thép nhắc nhở Nguyễn Đường. Lúc này Nguyễn Đường mới ý thức được, mình vừa rồi chỉ lo nói chuyện, quên mất nhiệm vụ. Nhưng nhắc đến nhiệm vụ cậu lại hơi buồn rầu, cậu không giỏi nói lời ngọt ngào, càng đừng nói là nói với Bùi Nặc.
【 Nếu ký chủ không biết nói, có thể cố gắng ở cùng mục tiêu nhiệm vụ nhiều hơn, tạo ra nhiều không gian và thời gian chung hơn. 】
Đến lúc đó, tự nhiên sẽ nói ra được thôi.
Không đợi Nguyễn Đường nghĩ xong, quản gia phía dưới đã gọi cậu ăn cơm. Cậu vội vàng chạy xuống lầu, liền phát hiện Bùi Nặc đã đợi ở dưới.
“Bùi tiên sinh, xin lỗi, làm ngài đợi lâu...”
Nguyễn Đường theo bản năng xin lỗi, nhưng bị Bùi Nặc giơ tay ngăn lại. Bùi Nặc nhướng mi, nhàn nhạt nói:
“Không cần.”.
“Ăn cơm đi.”.
Trên bàn bày vài món bổ máu, là làm riêng cho Nguyễn Đường. Cậu không kén ăn lắm, chỉ là sức ăn hơi nhỏ, ăn một chén cơm xong đã no. Bùi Nặc nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn ngừng đũa, dùng khăn ăn lau khóe môi, tư thái rất tao nhã thành thạo:
“Vừa rồi xưng hô với ta tại sao phải dùng từ ‘ngài’?”.
Người khác xưng hô không sao, nhưng đổi thành con mồi nhỏ, hắn lại hơi để ý. Như thể vô hình kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Bởi vì Bùi tiên sinh ở trong lòng tôi.”
Nguyễn Đường có chút căng thẳng nói, ngón tay véo chặt đôi đũa, tai lại đỏ bừng, cậu lặp lại một câu:
“Tôi đặt Bùi tiên sinh trong lòng.”.
(*Ngài 您 trong tiếng Trung được ghép từ chữ Ngươi 你 và chữ Tâm 心 - tim/lòng).
Ngươi ở trong lòng ta, ghép lại chẳng phải là ngài sao?.
Ánh mắt Bùi Nặc khóa chặt Nguyễn Đường, trong đó ẩn chứa vài phần thâm ý, hắn cong ngón tay, có chút vui vẻ:
“Vậy tiếp tục giữ vững nhé, sau này cứ gọi tiếp.”.
Hắn thích bộ dạng mềm mại lại rụt rè này của con mồi nhỏ.
Dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ xấu hổ đến cuộn tròn thành một cục. Bùi Nặc cuối cùng cũng cảm nhận được tại sao những người bạn rất lâu trước kia của hắn lại muốn nuôi Huyết Phó* (Blood Servant) thuộc về riêng mình.
Cảm giác hoàn toàn thuộc về mình này, vô cùng tuyệt diệu. Hắn thích ánh mắt Nguyễn Đường nhìn mình.
【 Kiểm tra thấy chỉ số ấm áp của mục tiêu tăng lên, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đạt thành! 】
【 Thưởng điểm tích lũy +3, hy vọng ký chủ tiếp tục cố gắng! 】
Hệ thống bắn pháo hoa nhỏ trong không gian ý thức, kích động đến suýt khóc. Tuy chỉ là một ít điểm tích lũy nhỏ bé, nhưng đây là bước tiến nhỏ của Nguyễn Đường, đừng xem thường bước nhỏ này, bước nhỏ này đánh dấu một bước tiến lớn trong thế giới nhiệm vụ!.
Nguyễn Đường nghe thấy âm báo, có chút kinh ngạc, nhưng sự kích động của hệ thống lây sang cậu, cậu không nhịn được cũng bật cười. Bùi Nặc cho rằng cậu nghe được lời mình nói nên vui mừng, vì thế vươn tay, xoa xoa mái tóc mềm của Nguyễn Đường:
“Ngoan.”.
Nguyễn Đường nở nụ cười ngoan ngoãn với hắn.
Dưới sự hiểu lầm mỹ diệu này, không khí trên bàn ăn vô cùng hòa hợp.
Chờ ăn cơm xong, Nguyễn Đường về phòng mình. Lúc này cậu mới phát hiện điện thoại mình vô tình để quên trên bàn có một tin nhắn mới gửi đến.
【 Tình hình thế nào rồi? 】.
Cậu nhìn người gửi, lại chính là Lâm Ải mà bố Nguyễn nhắc đến hôm nay.
“Sao anh ấy đột nhiên lại hỏi mình cái này,”
Nguyễn Đường có chút khó hiểu, cậu mềm giọng hỏi hệ thống:
“Đây là sự quan tâm của bạn bè sao?”.
Cậu chỉ là một linh thú nhỏ bé, sau khi khai linh trí cũng không có bạn bè gì, xung quanh toàn là hoa cỏ không biết nói chuyện, cho nên cậu không hiểu lắm ý nghĩa tin nhắn này của Lâm Ải.
【 Tôi cũng không biết, nhưng đề nghị ký chủ vẫn nên giữ khoảng cách với người này, dù sao cậu hiện tại đã đến bên cạnh thân vương rồi, giữ quan hệ thân mật với người khác, đặc biệt là người từng thích, không tốt lắm đâu. 】
【 Rất dễ kích hoạt phòng tối* (*ý chỉ bị giam cầm, ngược đãi) nha ~】.
Giọng cuối của hệ thống hơi bay bổng, không biết vì sao, Nguyễn Đường dường như nghe ra một tia mong đợi.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó suy nghĩ một lát mới muộn màng phản bác hệ thống:
“Không phải tôi từng thích.”.
Cậu nói rất nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ bướng bỉnh và ngây thơ: “Tôi không thích.”.
【 Được được được, tôi biết rồi. 】
Hệ thống liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó hắn lại hắng giọng:
【 Nhiệm vụ đến rồi! 】
【 Xin hãy ở bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ không rời một tấc trong một đêm, hoàn thành nhiệm vụ này điểm tích lũy +3】.
Nguyễn Đường nghe giọng nói nhẹ nhàng của hệ thống, gật gật đầu. Nhiệm vụ này đối với cậu mà nói, cũng không khó lắm. Hệ thống nhìn ký chủ có chút ngốc nghếch của mình, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mục tiêu nhiệm vụ, cũng không phải là Huyết tộc dễ chung sống gì đâu à.
Nguyễn Đường cũng không vội đi tìm Bùi Nặc, cậu thu dọn hành lý mình mang đến một chút, lại quét dọn phòng một lượt. Bữa tối Nguyễn Đường ăn một mình, Bùi Nặc dường như không thích hoạt động ban ngày lắm. Huyết tộc vốn là sinh vật ngày ngủ đêm ra, từ rất lâu trước kia, ánh mặt trời đối với họ có sức sát thương rất lớn.
Huyết tộc lực lượng không đủ còn có thể hóa thành tro bụi dưới ánh mặt trời. Dù thực lực Bùi Nặc đã đạt đến cấp bậc thân vương, nhưng hắn vẫn có bản năng chán ghét ban ngày.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, nó như một tấm màn che đen bao phủ cả bầu trời, thỉnh thoảng lộ ra vài ngôi sao lấp lánh.
Nguyễn Đường lấy từ trong túi ra một túi kẹo sữa lớn, đó là lúc rời khỏi nhà họ Nguyễn cậu phát hiện trên bàn, tiện tay nhét vào ba lô. Cậu lấy ra mấy viên từ bên trong, cầm trong tay, sau đó ra cửa, theo định vị mục tiêu hệ thống cung cấp, đi đến thư phòng.
Bùi Nặc có chút nhàm chán lật xem cuốn sách nguyên văn trong tay, về một đoạn lịch sử Thánh Chiến của Huyết tộc, hắn sớm đã xem qua vô số lần, lúc này thấy hơi vô vị. Đột nhiên, cửa bị gõ. Cánh mũi Bùi Nặc hơi động, đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Là con mồi nhỏ của mình.
Bùi Nặc không nhịn được cong môi, đôi mắt đỏ thẫm lộ ra một tia dục vọng sâu thẳm, hắn ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, không tự giác gõ gõ, mang theo một chút khí chất khiến người ta kính sợ.
“Vào đi.”
Hắn mở miệng, đáy mắt mang theo một tia hứng thú.
Nguyễn Đường bước vào, cậu môi hồng răng trắng, mắt tròn xoe, đuôi mắt lại hơi thon dài, má có chút thịt. Cảm giác, trông mềm mại ngoan ngoãn vô cùng. Cậu vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, nếu phối thêm nơ bướm, có lẽ giống như tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích.
“Sao vậy?”
Nhìn con mồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng Bùi Nặc rất tốt.
Nguyễn Đường mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trắng nõn của cậu đặt mấy viên kẹo sữa tròn vo, dù cách một khoảng cách, Bùi Nặc vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào đó. Giống như mùi hương trên người con mồi nhỏ.
“Hôm nay ngài hỏi tôi có thích ăn đường không,”
Nguyễn Đường nghiêng đầu, giọng nói mềm mại, thanh tuyến có chút ngọt, cậu dường như đang suy nghĩ gì đó,
“Tôi nghĩ chắc ngài thích ăn.”.
Nếu không, sẽ không hỏi câu đó. Hệ thống nói, phải làm đúng ý người, không tiếc sức lực trao hơi ấm cho vai ác, bước này của cậu chắc là không sai.
Ánh mắt Bùi Nặc sâu hơn một chút, hắn nhìn chăm chú Nguyễn Đường, ánh mắt lóe lên vài tia cảm xúc, cảm xúc đó rất phức tạp, Nguyễn Đường hoàn toàn xem không hiểu.
Nguyễn Đường nhìn Bùi Nặc không đưa tay ra nhận, không khỏi có chút mất mát. Cậu cúi đầu, lông mi hơi rũ, mũi chân như hoang mang cọ cọ mặt đất, nếu trên đầu cậu có tai thỏ, thì đôi tai đó nhất định đang mềm oặt rũ xuống, ủ rũ.
“Ngài không thích sao?”
Nguyễn Đường mím môi, định rút tay về, ai ngờ cổ tay lại bị nắm chặt. Trái tim Bùi Nặc như bị thứ gì đó kéo nhẹ, hắn có chút không tự nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp:
“Thích.”.
Hắn dùng sức kéo con mồi nhỏ của mình vào lòng, mũi áp vào gáy Nguyễn Đường, dường như đang ngửi mùi sữa ngọt ngào đó.
“Nhưng mà, ta có thể ăn cậu trước, rồi ăn đường sau được không?”.