Chương 4

“Sao anh ấy đột nhiên lại hỏi mình cái này,”

 Nguyễn Đường có chút khó hiểu, cậu mềm giọng hỏi hệ thống: 

“Đây là sự quan tâm của bạn bè sao?”. 

Cậu chỉ là một linh thú nhỏ bé, sau khi khai linh trí cũng không có bạn bè gì, xung quanh toàn là hoa cỏ không biết nói chuyện, cho nên cậu không hiểu lắm ý nghĩa tin nhắn này của Lâm Ải.

【 Tôi cũng không biết, nhưng đề nghị ký chủ vẫn nên giữ khoảng cách với người này, dù sao cậu hiện tại đã đến bên cạnh thân vương rồi, giữ quan hệ thân mật với người khác, đặc biệt là người từng thích, không tốt lắm đâu. 】 

【 Rất dễ kích hoạt phòng tối* (*ý chỉ bị giam cầm, ngược đãi) nha ~】.

 Giọng cuối của hệ thống hơi bay bổng, không biết vì sao, Nguyễn Đường dường như nghe ra một tia mong đợi.

Nguyễn Đường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó suy nghĩ một lát mới muộn màng phản bác hệ thống: 

“Không phải tôi từng thích.”. 

Cậu nói rất nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ bướng bỉnh và ngây thơ: “Tôi không thích.”.

【 Được được được, tôi biết rồi. 】

 Hệ thống liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó hắn lại hắng giọng: 

【 Nhiệm vụ đến rồi! 】

 【 Xin hãy ở bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ không rời một tấc trong một đêm, hoàn thành nhiệm vụ này điểm tích lũy +3】.

 

Nguyễn Đường nghe giọng nói nhẹ nhàng của hệ thống, gật gật đầu. Nhiệm vụ này đối với cậu mà nói, cũng không khó lắm. Hệ thống nhìn ký chủ có chút ngốc nghếch của mình, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì. 

Mục tiêu nhiệm vụ, cũng không phải là Huyết tộc dễ chung sống gì đâu à.

Nguyễn Đường cũng không vội đi tìm Bùi Nặc, cậu thu dọn hành lý mình mang đến một chút, lại quét dọn phòng một lượt. Bữa tối Nguyễn Đường ăn một mình, Bùi Nặc dường như không thích hoạt động ban ngày lắm. Huyết tộc vốn là sinh vật ngày ngủ đêm ra, từ rất lâu trước kia, ánh mặt trời đối với họ có sức sát thương rất lớn.

 

 Huyết tộc lực lượng không đủ còn có thể hóa thành tro bụi dưới ánh mặt trời. Dù thực lực Bùi Nặc đã đạt đến cấp bậc thân vương, nhưng hắn vẫn có bản năng chán ghét ban ngày.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, nó như một tấm màn che đen bao phủ cả bầu trời, thỉnh thoảng lộ ra vài ngôi sao lấp lánh.

 Nguyễn Đường lấy từ trong túi ra một túi kẹo sữa lớn, đó là lúc rời khỏi nhà họ Nguyễn cậu phát hiện trên bàn, tiện tay nhét vào ba lô. Cậu lấy ra mấy viên từ bên trong, cầm trong tay, sau đó ra cửa, theo định vị mục tiêu hệ thống cung cấp, đi đến thư phòng.

Bùi Nặc có chút nhàm chán lật xem cuốn sách nguyên văn trong tay, về một đoạn lịch sử Thánh Chiến của Huyết tộc, hắn sớm đã xem qua vô số lần, lúc này thấy hơi vô vị. Đột nhiên, cửa bị gõ. Cánh mũi Bùi Nặc hơi động, đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Là con mồi nhỏ của mình.

Bùi Nặc không nhịn được cong môi, đôi mắt đỏ thẫm lộ ra một tia dục vọng sâu thẳm, hắn ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, không tự giác gõ gõ, mang theo một chút khí chất khiến người ta kính sợ. 

“Vào đi.” 

Hắn mở miệng, đáy mắt mang theo một tia hứng thú.

Nguyễn Đường bước vào, cậu môi hồng răng trắng, mắt tròn xoe, đuôi mắt lại hơi thon dài, má có chút thịt. Cảm giác, trông mềm mại ngoan ngoãn vô cùng. Cậu vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, nếu phối thêm nơ bướm, có lẽ giống như tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

“Sao vậy?” 

Nhìn con mồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng Bùi Nặc rất tốt.

Nguyễn Đường mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trắng nõn của cậu đặt mấy viên kẹo sữa tròn vo, dù cách một khoảng cách, Bùi Nặc vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào đó. Giống như mùi hương trên người con mồi nhỏ.

“Hôm nay ngài hỏi tôi có thích ăn đường không,” 

Nguyễn Đường nghiêng đầu, giọng nói mềm mại, thanh tuyến có chút ngọt, cậu dường như đang suy nghĩ gì đó, 

“Tôi nghĩ chắc ngài thích ăn.”. 

Nếu không, sẽ không hỏi câu đó. Hệ thống nói, phải làm đúng ý người, không tiếc sức lực trao hơi ấm cho vai ác, bước này của cậu chắc là không sai.

Ánh mắt Bùi Nặc sâu hơn một chút, hắn nhìn chăm chú Nguyễn Đường, ánh mắt lóe lên vài tia cảm xúc, cảm xúc đó rất phức tạp, Nguyễn Đường hoàn toàn xem không hiểu.

 Nguyễn Đường nhìn Bùi Nặc không đưa tay ra nhận, không khỏi có chút mất mát. Cậu cúi đầu, lông mi hơi rũ, mũi chân như hoang mang cọ cọ mặt đất, nếu trên đầu cậu có tai thỏ, thì đôi tai đó nhất định đang mềm oặt rũ xuống, ủ rũ.

“Ngài không thích sao?” 

Nguyễn Đường mím môi, định rút tay về, ai ngờ cổ tay lại bị nắm chặt. Trái tim Bùi Nặc như bị thứ gì đó kéo nhẹ, hắn có chút không tự nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp: 

“Thích.”. 

Hắn dùng sức kéo con mồi nhỏ của mình vào lòng, mũi áp vào gáy Nguyễn Đường, dường như đang ngửi mùi sữa ngọt ngào đó.

“Nhưng mà, ta có thể ăn cậu trước, rồi ăn đường sau được không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play