Chương 2 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 2
Bắpp_03
Nguyễn Đường mở to mắt, vành tai đỏ ửng, cả người như biến thành chiếc bánh ngọt nhỏ phủ đầy đường bột, giọng nói cũng mềm nhũn:
“cậu, cậu sao lại hư thế!”.
Cậu, cậu mới không bán rẻ thân thể đâu!.
Hệ thống ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra đứng đắn nghiêm túc:
“Hắn thích cắn cậu, cậu cứ để hắn cắn, đây không phải cũng là dùng thân thể sưởi ấm hắn sao? Cậu nghĩ linh tinh gì thế?”.
“Tôi là một hệ thống đứng đắn.”.
Nguyễn Đường ngốc nghếch suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lý, cậu tự giác thấy có lỗi với hệ thống, lại ngoan ngoãn xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi hiểu lầm cậu rồi.”.
Hệ thống nghiêm trang nói:
“Không sao, tôi tha thứ cho cậu, lần sau đừng tái phạm nữa là được.”.
Một người một hệ thống đang nói chuyện thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, một đôi vợ chồng bước vào. Nguyễn Đường lục lại ký ức, có thể xác định đây là bố mẹ của nguyên chủ.
“Ba, mẹ.”
Cậu ngoan ngoãn chào.
Người phụ nữ trong đó sắc mặt dịu đi, bà sờ sờ tóc Nguyễn Đường:
“Bên Huyết tộc truyền tin đến, nói là thân vương đã chọn con, bảo con hai ngày nữa dọn qua đó.”.
“Đừng chọc giận thân vương, nếu không cả nhà chúng ta đều gặp họa, biết chưa?”.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng:
“Con đã đến chỗ thân vương rồi thì sau này ít qua lại với Lâm Ải thôi, đừng tưởng ba không biết con có ý gì với nó, cẩn thận rước họa vào thân!”.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn đáp ứng. Thấy bộ dạng này của cậu, đôi vợ chồng kia mới yên tâm, nói thêm vài câu nữa rồi rời đi.
【 Lâm Ải là bạn của nguyên chủ, cũng là người nguyên chủ thầm thích. 】
Hệ thống kịp thời phổ cập kiến thức,
【 Hai người dường như quan hệ cũng không tệ. 】.
Nguyễn Đường gật đầu, ghi nhớ.
Hai ngày sau đó, Nguyễn Đường vì bị hút máu nên vừa uống canh đại bổ, vừa nghe hệ thống huấn luyện cho cậu. Về khóa huấn luyện “Trao hơi ấm”.
Đến ngày đi, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên:
【 Xin hãy nói một câu ngọt ngào với mục tiêu nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ này sẽ nhận được 3 điểm tích lũy. 】.
Nguyễn Đường ghi nhớ, cậu hơi căng thẳng siết chặt lòng bàn tay, ngồi lên chiếc xe chuyên dụng Huyết tộc phái tới, sau đó được đưa đến một biệt thự. Lần này cậu không bị bịt mắt nữa, cho nên, cuối cùng cậu cũng gặp được mục tiêu nhiệm vụ, tức là diện mạo thật của Bùi Nặc.
Bùi Nặc ngồi trong phòng, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay. Tóc hắn màu đen, nhưng đôi mắt lại màu đỏ thẫm sâu thẳm, như hồng ngọc thượng hạng, dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Khuôn mặt hắn là một vẻ đẹp tuấn mỹ khó tả bằng lời, cả người toát ra khí chất tao nhã mà thần bí, như một quý tộc thực thụ từ thế kỷ trước, cao cao tại thượng mà không thể nắm bắt. Nguyễn Đường nhìn Bùi Nặc chằm chằm, ngượng ngùng đỏ mặt.
Bùi Nặc ngẩng đầu liếc nhìn quản gia, quản gia hiểu ý lui ra, rồi chu đáo đóng cửa lại.
“Lại đây.” Bùi Nặc vẫy tay với Nguyễn Đường, giọng nói thanh lãnh mà trầm thấp, không chứa nửa điểm cảm xúc. Hắn nhìn Nguyễn Đường như một con vật nhỏ rụt rè, nhích lại gần từng chút một, đôi mắt tròn xoe mở lớn hơn một chút, long lanh ánh nước. Trông rất ngoan.
“Biết ta tìm ngươi để làm gì không?”
Hắn véo cằm Nguyễn Đường, giọng điệu lãnh đạm, nhưng nếu nghiền ngẫm kỹ, lại ẩn chứa một tia ý cười.
Nguyễn Đường nghĩ đến lời hệ thống nói lúc trước, rất ngoan ngoãn nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn:
“Muốn cắn tôi.”.
Đây quả thực là tự mình dâng đến cửa.
Ánh mắt Bùi Nặc tối sầm lại.
Hắn đã hai ngày không hút máu, lúc này nhìn thấy lại ẩn ẩn không khống chế được dục vọng của mình. Hắn không nhịn được cong môi, răng nanh ló ra khỏi môi, tiến tới đâm vào cổ Nguyễn Đường. Nguyễn Đường lại một lần nữa không kiểm soát được mà mềm nhũn người, cậu như một vũng nước, bị Bùi Nặc ôm trọn, dường như có thể bị nhào nặn thành bất kỳ hình dạng nào.
Cảm giác kích thích mãnh liệt ập đến, cậu có chút không kìm được mà nức nở một tiếng, cắn vào vạt áo trước ngực Bùi Nặc, răng cọ cọ, để lại một dấu nước bọt ướt át.
Bùi Nặc thu lại răng nanh, xử lý vết thương cho Nguyễn Đường xong, lúc này mới nắm cằm cậu, bảo cậu nhả ra. Hắn giữ cằm Nguyễn Đường, dường như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, khiến hắn có chút nghi hoặc: “cậu thích ăn đường sao?”.
Nguyễn Đường ngẩn người một lúc, lúc này mới chậm rãi lắc đầu.
Bùi Nặc dường như cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại nói rất chuyên chú, giọng điệu nghiêm túc:
“Vậy sao cậu lại ngọt như vậy?”.