Chương 23: Đại Lão Huyết Tộc, Xin Nhẹ Tay Thôi!
Bắpp_03
Bùi Nặc nghĩ đến những lời lẽ thân quen mà có phần quan tâm trong email, ánh mắt trở nên u ám, nhìn về phía Lâm Ái càng thêm không mấy thiện cảm.
Hắn theo bản năng không muốn Nguyễn Đường tiếp xúc với Lâm Ái, xét cho cùng, trên đời này chẳng ai muốn đưa tình địch của mình đến trước mặt người mình thích cả. Nhưng đôi mắt của Nguyễn Đường vẫn là nên chữa trị sớm thì tốt hơn.
Hắn cũng không muốn Nguyễn Đường tiếp tục chịu khổ, vì vậy, Bùi Nặc vẫn cố gắng kiềm chế những ý nghĩ điên cuồng và lạnh lẽo của mình, kiềm chế và dè dặt khẽ gật đầu, dẫn Lâm Ái lên lầu, vào phòng Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường lúc này đang ngồi ở bàn viết, cầm bút chì màu vẽ gì đó. Nhận thấy động tĩnh ở cửa, cậu vội vàng gấp cuốn sổ nhỏ lại, nhìn về phía Bùi Nặc.
“Đây là Lâm Ái, bác sĩ chữa mắt cho em,”
Bùi Nặc trấn an véo nhẹ má Nguyễn Đường, ánh mắt lướt qua cuốn sổ nhỏ trên bàn, khóe môi cong lên,
“Đừng sợ.”
Nghe thấy tên Lâm Ái, Nguyễn Đường lập tức nhớ đến lời hệ thống đã nói trước đó. Lâm Ái này là bạn của nguyên chủ, cũng là người nguyên chủ thầm yêu, quan hệ hai người cũng không tệ. Cậu nắm chặt vạt áo Bùi Nặc, liếc nhìn Lâm Ái, có chút tò mò.
Sắc mặt Lâm Ái thờ ơ mà lạnh lùng, thấy Nguyễn Đường nhìn sang, cũng chỉ nhẹ giọng chào hỏi:
“Nguyễn Đường, lâu rồi không gặp.”
Tính cách anh ta không đặc biệt thân thiện, mang theo một chút cảm giác chừng mực và khoảng cách, ngược lại khiến Nguyễn Đường an tâm hơn rất nhiều.
“Chào anh, lâu rồi không gặp.”
Nguyễn Đường khô khan đáp, ngón tay vê vạt áo, có chút bối rối. Cậu nhớ lại những email chưa mở trong hộp thư của mình, lúc này nhìn thấy Lâm Ái, không khỏi có chút chột dạ.
Ánh mắt Bùi Nặc lướt qua giữa hai người, cố ý hỏi một câu:
“Sao vậy, hai người trước đây quen nhau à?”
Nguyễn Đường sợ Bùi Nặc tức giận, ngón tay trắng như tuyết bất giác nắm lấy tay Bùi Nặc, vội vàng giải thích:
“Trước kia là bạn bè, nhưng từ khi đến đây thì rất ít liên lạc.”
Cậu nói cũng là sự thật.
Đối với Nguyễn Đường, việc thích Lâm Ái là chuyện của nguyên chủ, không liên quan gì đến cậu. Hơn nữa hệ thống cũng nói, tiếp xúc quá gần gũi với đối tượng yêu thích của nguyên chủ rất dễ kích hoạt phòng tối. Mặc dù cậu vẫn chưa hiểu rõ, phòng tối rốt cuộc là gì.
Lâm Ái siết chặt ngón tay, liếc nhìn Nguyễn Đường, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Anh ta bình thản đáp:
“Đúng vậy.”
Anh ta dường như không muốn nói nhiều về chuyện này, bèn đổi chủ đề:
“Tôi có thể xem bệnh nhân được không?”
Bùi Nặc lùi lại một bước, nắm tay Nguyễn Đường, để Lâm Ái kiểm tra mắt cho cậu. Ánh mắt Lâm Ái rất nghiêm túc, mục đích của anh ta dường như thật sự chỉ là để chữa bệnh cho Nguyễn Đường. Anh ta cẩn thận ghi lại tình trạng cơ thể của Nguyễn Đường, rồi kê đơn thuốc.
“Cơ thể cậu hơi yếu, sức đề kháng bẩm sinh thiếu hụt. Giai đoạn đầu dùng thuốc bổ sung nguyên khí, điều dưỡng cơ thể, đợi đến khi cơ thể điều dưỡng tốt rồi mới tiến hành trị liệu, sẽ hiệu quả hơn.”
Lâm Ái ra khỏi phòng, ra ngoài chép lại đơn thuốc, đưa cho Bùi Nặc. Bùi Nặc cẩn thận xem xét, cảm thấy dược liệu không có vấn đề gì, lúc này mới để quản gia mang xuống. Hai người lại nói chuyện một chút về bệnh tình của Nguyễn Đường. Ngay khi Lâm Ái thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Bùi Nặc gọi anh ta lại, giọng nói nhàn nhạt:
“Bác sĩ Lâm, tôi không quan tâm trước đây anh và Nguyễn Đường quan hệ thế nào, nhưng hiện tại, cậu ấy là của tôi.”
Đôi mắt đỏ sậm của Bùi Nặc cụp xuống, dường như đang nói điều gì đó không mấy để tâm, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói lại không thể bỏ qua:
“Anh tốt nhất nên dẹp bỏ những ý nghĩ lung tung đó đi.”
Lông mày Lâm Ái giật giật. Anh ta liếc nhìn Bùi Nặc, giọng điệu bình tĩnh:
“Ngài nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè,”
anh ta dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên lầu, giọng nói có chút mờ mịt,
“Bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải.”
Bùi Nặc luôn cảm thấy lời nói của Lâm Ái ẩn chứa điều gì đó, điều này khiến hắn có chút khó chịu. Hắn nhìn theo Lâm Ái rời đi, cuối cùng quyết định cho người điều tra mối quan hệ trước đây của Nguyễn Đường và Lâm Ái.
Sau khi báo cáo điều tra đến tay, Bùi Nặc lướt qua, sắc mặt biến đổi. Đáy mắt hắn cuộn trào sóng gió, đốt ngón tay trắng bệch, nụ cười trên khóe môi cũng lạnh đi vài phần. Dòng chữ “nghi ngờ có cảm tình với Lâm Ái” viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen suýt nữa khiến lý trí hắn mất kiểm soát.
Nguyễn Đường, vậy mà lại từng thích Lâm Ái sao?
Bùi Nặc từ từ siết chặt tờ báo cáo điều tra, một tia đau đớn và không thể tin nổi xẹt qua tim hắn. Nguyễn Đường thường ngày thân mật và ỷ lại vào hắn, chưa bao giờ nhắc đến Lâm Ái. Bùi Nặc có chút hoang mang, tình cảm của một người có thể thay đổi nhanh như vậy sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ những sự thân mật đó chỉ là bề ngoài ngụy trang của Nguyễn Đường mà thôi. Rốt cuộc, Nguyễn Đường chưa bao giờ nói yêu hắn.
Hắn nặng nề bước lên cầu thang, đi về phía phòng Nguyễn Đường.
【 Cảnh báo! Giá trị hắc hóa của nhân vật mục tiêu tăng vọt, đạt điều kiện mở khóa phòng tối! 】
Hệ thống đột nhiên kêu lên, giọng nói mang theo chút phấn khích, như thể cuối cùng cũng gặp được chuyện vui mừng khôn xiết, còn có chút hả hê.
Nguyễn Đường còn chưa hiểu rõ phòng tối mà hệ thống nói rốt cuộc là gì, liền nghe thấy tiếng cửa phòng “cạch” một tiếng bị khóa trái. Giây tiếp theo, cậu bị ôm bổng lên không trung, mạnh mẽ ấn xuống tấm nệm mềm mại.
“Bùi…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Bùi Nặc chặn môi, một nụ hôn nóng bỏng mà hung hãn ép xuống, đoạt lấy hơi thở của cậu, lướt qua lớp niêm mạc nhạy cảm trên đầu lưỡi, khiến cậu không kìm được run rẩy.
Lớp quần áo mỏng manh bị kéo xuống một mảng, để lộ nửa bầu ngực và xương quai xanh tinh xảo, nửa kín nửa hở, cộng thêm khóe mắt hoe đỏ và đôi mắt long lanh nước của Nguyễn Đường, khiến yết hầu Bùi Nặc khẽ động.
Bùi Nặc hung dữ nắm lấy vai Nguyễn Đường, nhưng thực ra lực đạo rất nhẹ nhàng, sợ làm cậu đau, hắn vẫn nhớ Nguyễn Đường rất sợ đau. Đôi mắt đỏ thẫm của hắn sâu thẳm hung ác, ngón tay ấn lên đôi môi bị hôn đến đỏ ửng của Nguyễn Đường,
: “Em, thích Lâm Ái, phải không?”
“Vậy ta là gì của em?”