Chương 22: Đại Lão Huyết Tộc, Xin Nhẹ Tay Thôi!

Bắpp_03

Không bao lâu sau, miếng băng trên mắt Nguyễn Đường đã có thể tháo ra.

Bùi Nặc cúi đầu, ngón tay chạm vào mí mắt mỏng manh của Nguyễn Đường, như đang chạm vào một bảo vật quý giá: 

“Từ từ mở mắt ra, đừng vội.”

Ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, làm mắt Nguyễn Đường có chút nhức mỏi. Nguyễn Đường theo bản năng chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt.

“Cảm thấy thế nào?”

Bùi Nặc có chút căng thẳng nhìn Nguyễn Đường, ngón tay hơi siết lại, khóe môi mím chặt, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng.

 

Nguyễn Đường mở to mắt, dường như cố gắng nhìn rõ cảnh vật trước mắt. Cậu mím môi, có chút do dự nói: 

“Thấy được rồi, nhưng… hơi mờ.”

Cảnh vật trước mắt như phủ một lớp sương mỏng, giống như nhìn hoa qua sương mù. Dù có thể nhìn ra hình dáng đại khái, phân biệt được đó là thứ gì, nhưng nhìn kỹ hơn thì lại không rõ.

Bùi Nặc nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía bác sĩ bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng, ẩn chứa vài phần tức giận bị đè nén:

 “Sao lại thế này?”

Vị bác sĩ vội vàng tiến lên kiểm tra cho Nguyễn Đường một lượt. Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Bùi Nặc, ông ta run rẩy trả lời: 

“Có lẽ thuốc đã làm tổn thương mắt, nên ảnh hưởng đến thị lực.”

Bùi Nặc nhếch mép cười lạnh một tiếng. Hắn ngồi dậy, ngước mắt lên, đáy mắt lộ vẻ không vui: 

“Ta nhớ ngươi đã nói, dùng thuốc xong không bao lâu là có thể khỏi hẳn.”

“Bệnh nhân này ban đầu đã hơi yếu, sức đề kháng không mạnh, cho nên dễ bị tổn thương hơn người bình thường…”

Vị bác sĩ có chút khô khan giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Bùi Nặc ngắt lời.

“Ngươi nói đi, ngươi còn chữa được không?”

Đôi mắt đỏ như máu của Bùi Nặc nhìn chằm chằm vào bác sĩ. Rõ ràng đôi mắt ấy trông rất bình tĩnh, nhưng vị bác sĩ lại cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng sắc bén và mạnh mẽ ập đến, khiến hai chân ông ta mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống. Ông ta run rẩy nhìn Bùi Nặc, nửa câu cũng không nói nên lời.

Bùi Nặc hiểu rõ, sắc mặt lạnh lùng. Hắn khẽ nhấc tay, ra hiệu cho quản gia đưa ông ta đi:

 “Tìm một bác sĩ khác đến đây.”

 Hắn dừng một chút, rồi nói thêm:

 “Tay nghề cao một chút.”

Vị bác sĩ kia có chút may mắn vì mình không mất mạng. Ông ta cầm hòm thuốc của mình theo sau quản gia đi ra ngoài.

 Trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Đường và Bùi Nặc.

Bùi Nặc đi đến bên Nguyễn Đường, ôm cậu vào lòng. Cằm hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu Nguyễn Đường, giọng nói dịu dàng, có chút cẩn thận: 

“Tay nghề hắn không tốt.” 

Hắn như đang hờn dỗi với ai đó: 

“Không cần hắn chữa cho em.”

Nguyễn Đường mỉm cười dịu dàng, lúm đồng tiền ẩn hiện.

Thật ra chuyện mắt mũi cậu không mấy để tâm, bởi vì thần hồn của cậu không bị tổn thương, đợi đến khi thoát khỏi thân thể này là có thể hồi phục. Hơn nữa, cho dù bị thương, cửa hàng hệ thống cũng có thuốc chữa khỏi. Mấy ngày trước cậu mở thông báo của hệ thống, phát hiện nhờ những tiếp xúc thân mật với Bùi Nặc mấy ngày nay, điểm tích lũy của cậu tăng lên rất nhiều, không những có thể mua thuốc cho Bùi Nặc, mà còn có thể đổi lấy kỹ năng.

Có điều, làm Bùi Nặc tức giận thì không tốt.

Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi Bùi Nặc. Động tác của cậu vụng về mà hoảng loạn, nhưng giọng nói lại mềm mại, ngoan ngoãn vô cùng:

 “Đừng giận.”

“Như vậy thật ra cũng không sao.”

Nguyễn Đường nhỏ giọng nói, đôi mắt tròn xoe phản chiếu gương mặt Bùi Nặc, dường như đã hoàn toàn cất giữ Bùi Nặc vào lòng, tư thế chuyên chú mà thân mật:

 “Em nhìn thấy anh là đủ rồi.”

Những thứ khác, cậu không quan tâm.

Ý nghĩa của việc cậu đến thế giới này, tất cả đều nằm ở Bùi Nặc.

Trái tim Bùi Nặc khẽ rung động, như có ai đó dùng tay nhẹ nhàng gảy lên dây đàn lòng hắn. Hắn chỉ cảm thấy lớp vỏ ngoài cứng rắn lạnh lùng của mình vỡ ra một góc, dòng nước đường ngọt ngào mềm mại rót vào, ngọt đến phát ngấy. Hắn cảm thấy Nguyễn Đường giống như một chú thỏ lớn lông xù mềm mại, cố chấp mà kiên trì cọ vào người hắn, cố gắng dùng bộ lông mềm mại của mình sưởi ấm hắn.

Bùi Nặc cụp mắt xuống, siết chặt ngón tay Nguyễn Đường.

 Hắn kiềm chế những cảm xúc nóng bỏng như dung nham của mình, cúi đầu hôn lên môi Nguyễn Đường, giọng khàn khàn nói:

 “Không được.”

“Em xứng đáng có được nhiều hơn thế.”

Đôi mắt Nguyễn Đường không nên mất đi ánh sáng vốn có của nó.

Bùi Nặc để quản gia tìm kiếm hai ngày, cuối cùng quản gia dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đến biệt thự. Người đàn ông đó trông lạnh lùng và cấm dục, ngay cả khóe môi cũng có vài phần cứng nhắc. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Nặc, chào hỏi: 

“Chào ngài.”

Bùi Nặc không có chút hứng thú nào với người khác ngoài Nguyễn Đường. Hắn liếc mắt, có chút để tâm, hỏi: 

“Ngươi tên gì?”

“Lâm Ái.”

Bùi Nặc đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia hung ác và lạnh lẽo, ngón tay chợt siết chặt.

Là người trước đây mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Nguyễn Đường, hỏi thăm Nguyễn Đường sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play