Chương 24: Đại Lão Huyết Tộc, Xin Nhẹ Tay Thôi!

Bắpp_03

Nguyễn Đường bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, khóe mắt còn vương chút hồng nhạt. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bùi Nặc, có chút ngơ ngác, dường như không hiểu ý Bùi Nặc. Một lúc lâu sau, cậu mới thở hổn hển trả lời:

 “Không, không thích.”

Cậu mới không thích Lâm Ái đâu.

“Vậy còn ta?”

Ánh mắt Bùi Nặc khẽ động, lại hỏi một lần nữa. Ngón tay thon dài tái nhợt của hắn lướt trên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường, động tác có vài phần thâm tình: 

“Đối với em, ta là gì?”

Nguyễn Đường nghiêng đầu suy nghĩ, có chút không biết nói thế nào. Cậu làm linh thú nhiều năm như vậy, thời gian hóa hình rất ngắn, còn chưa hiểu chuyện tình ái. Nhưng khi Bùi Nặc hỏi câu này, cậu theo bản năng nắm chặt ống tay áo Bùi Nặc.

Là, sự tồn tại muốn ở bên nhau mãi mãi.

Chỉ cần nghĩ đến Bùi Nặc, liền cảm thấy tim đập rất nhanh, trong miệng có vị ngọt.

Biểu cảm có chút chần chừ của cậu khiến gương mặt Bùi Nặc vốn vừa mới dịu xuống lại trở nên lạnh lùng. Răng nanh nhọn hoắt của Bùi Nặc cắn vào cổ Nguyễn Đường, đôi mắt đỏ thẫm mang theo sự cuồng nhiệt và chiếm hữu mãnh liệt. Máu tươi ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, khiến hắn thỏa mãn cong môi.

“Không được thích người khác.”

Hơi thở ẩm nóng của hắn lưu lại trên vành tai Nguyễn Đường, đầu lưỡi theo vành tai nhỏ xinh liếm xuống, để lại một vệt nước nhàn nhạt.

Cả người Nguyễn Đường run rẩy, hơi thở gấp gáp. kho*i c*m chạy dọc sống lưng, mang theo chút kích thích và sung sướng thỏa mãn. Cậu yếu ớt nắm chặt quần áo Bùi Nặc, run rẩy đáp lời: 

“Không thích, người khác.”

 Đôi mắt cậu hơi đỏ, đáy mắt long lanh nước, trông có chút đáng thương. Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời ấy lại khiến tim Bùi Nặc rung động.

Căn phòng tối này, liên tục đóng cửa ba ngày.

Nguyễn Đường chỉ cảm thấy mình bị một loại cảm xúc mãnh liệt và kho*i c*m chưa từng có quét qua toàn thân. Hai chân cậu mềm nhũn, giữa hai chân còn sót lại những thứ chưa được làm sạch, làn da ửng hồng nhàn nhạt, phảng phất chỉ cần chạm vào là có thể véo ra nước. 

Lúc đói Bùi Nặc sẽ đút cho cậu chút gì đó ăn, khát cũng có thể uống nước. Nhưng một khi bữa ăn kết thúc, cậu lại bị kéo vào vực sâu dục vọng không ngừng nghỉ ấy.

Những đường vân trên ngực Bùi Nặc, mồ hôi chảy xuống từ cằm, tiếng thở dốc khàn khàn trầm thấp ấy, đều khiến Nguyễn Đường có chút không kiểm soát được mình, cơ thể cậu thành thật có phản ứng. Đôi khi Bùi Nặc sẽ nói chuyện bên tai cậu, mơ mơ hồ hồ, Nguyễn Đường nghe không rõ lắm, hình như là những lời như “thích”.

Nguyễn Đường nhìn chằm chằm lên trần nhà nhớ lại lời Bùi Nặc nói, nhưng thế nào cũng không nhớ ra. Lúc này, cửa “cạch” một tiếng mở ra, Bùi Nặc bước vào.

Vừa thấy Bùi Nặc, Nguyễn Đường liền không kìm được thu mình lại thành một cục nhỏ, kéo chăn lên che mặt, đôi mắt tròn xoe trộm nhìn Bùi Nặc, dường như là, xấu hổ.

Bùi Nặc không kìm được cười một tiếng. Hắn cúi đầu, hôn lên chóp mũi Nguyễn Đường: 

“Ta đưa em đi tắm nhé?”

Nguyễn Đường cắn môi gật đầu. Chờ đến khi ngâm mình trong nước, lúc Bùi Nặc giúp cậu lấy những thứ trong cơ thể ra, tai cậu lại đỏ bừng, mặt dúi vào đầu gối, như muốn chôn mặt mình vào đám lông mềm mại, để không ai nhìn thấy.

Sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Bùi Nặc tắm cho Nguyễn Đường xong, dùng khăn tắm lớn lau khô người cậu, rồi ôm Nguyễn Đường về phòng.

Hắn sớm đã không còn giận nữa.

Chưa kể đến việc đã lấy lại được “lợi tức” từ trên người Nguyễn Đường, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, liền sẽ nghĩ đến Nguyễn Đường mặt đỏ bừng, thần trí mơ màng dùng giọng nói mềm mại nói:

 “Thích anh”. 

Dù những lời này là do hắn dụ dỗ nói ra, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Bùi Nặc. Hắn sớm đã quyết định nuôi dưỡng con mồi nhỏ này, ngoài vòng tay của hắn, Nguyễn Đường không thể đi đâu được.

Nguyễn Đường được đặt lên giường, thấy Bùi Nặc xoay người định đi, cậu vừa vội vừa hoảng nắm lấy vạt áo Bùi Nặc, len lén nhìn sắc mặt hắn. Cậu vẫn nhớ, ba ngày trước, Bùi Nặc rất tức giận.

“Sao vậy?”

Bùi Nặc nhìn vạt áo bị nắm lấy của mình, có chút buồn cười.

Nguyễn Đường cúi đầu, lông mi run rẩy, buồn bã một lúc lâu cũng không nói nửa lời. Bùi Nặc không kìm được nửa khom người ghé sát vào Nguyễn Đường đang ngồi trên giường, định trêu chọc cậu một chút. 

Đột nhiên không kịp đề phòng, cằm lại bị người ta hôn một cái. Thấy mình hôn sai vị trí, Nguyễn Đường có chút ảo não, nhưng cậu nhớ, Bùi Nặc thích hôn cậu, hôn một cái sẽ rất vui.

Cậu dùng má cọ cọ vào ngực Bùi Nặc: 

“Đừng giận.”

Đôi mắt đỏ sậm của Bùi Nặc nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, đáy mắt như gợn lên vài tia dịu dàng. Một lúc lâu sau hắn mới nói: 

“Không giận em.”

Nguyễn Đường lập tức vui vẻ trở lại, vui mừng giơ tay ra, nói với Bùi Nặc: 

“Ôm một cái.”

Bùi Nặc ôm cậu vào lòng, hôn lên khóe môi Nguyễn Đường, bị Nguyễn Đường ôm chặt cọ cọ. Hai người cọ xát một lúc, Bùi Nặc lúc này mới giúp Nguyễn Đường mặc xong quần áo.

Lâm Ái mỗi tuần sẽ đến hai lần để kiểm tra sức khỏe cho Nguyễn Đường. Chỉ là một vài động tác kiểm tra đơn giản, không có gì đặc biệt. 

Nguyễn Đường quan sát anh ta hơn nửa tháng, thấy Lâm Ái không có hành động thừa thãi nào, ngược lại rất tận tâm chữa bệnh cho cậu, cậu cũng thả lỏng hơn nửa phần đề phòng. Hơn nửa tháng nay, Nguyễn Đường vẫn luôn uống thuốc sắc mà Lâm Ái kê, cơ thể quả thực đã khá hơn nhiều.

“Thuốc sắc có thể dừng được rồi,”

 Lâm Ái lần nữa đến khám bệnh cho Nguyễn Đường, giọng nói nhàn nhạt. Anh ta lấy ra một ống thuốc màu xanh nhạt từ hòm thuốc,

 “Đây là thuốc đặc trị cho mắt của cậu, loại thuốc mới bào chế, uống khoảng nửa tháng, mắt sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

“Có điều cái này có chút tác dụng phụ.”

Bùi Nặc cầm ống thuốc qua, đặt trong lòng bàn tay xem xét kỹ, hỏi: 

“Tác dụng phụ gì?”

Thật ra hắn đã cho người điều tra thân phận của Lâm Ái, hoàn hảo và sạch sẽ, không có nửa điểm vấn đề. Nhưng chính vì sự hoàn hảo này, khiến hắn có chút linh cảm không tốt. Hắn cảnh giác từng hành động của Lâm Ái.

“Sẽ khiến người dùng, ham muốn tình dục mãnh liệt.”

Lâm Ái nhàn nhạt buông xuống mấy chữ này. Anh ta theo bản năng sờ sờ gáy mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, gương mặt thờ ơ có vài phần ngẩn ngơ.

Nguyễn Đường nhìn chằm chằm vào ống thuốc, nói với hệ thống: 

“Quét qua ống thuốc đó, xem có vấn đề gì không.”

Trong tuyến thế giới ban đầu, máu của nguyên chủ bị hạ độc, chất độc này khiến sức mạnh của Bùi Nặc suy yếu, cuối cùng rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn. Chưa kể đến việc Lâm Ái xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa trong khoảng thời gian này, người tiếp xúc gần gũi nhất với cậu chính là Lâm Ái, thuốc của cậu đều qua tay Lâm Ái. Liệu Lâm Ái có phải là kẻ chủ mưu đứng sau mà Scott cài vào bên cạnh họ không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play