Chương 19 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 19
Bắpp_03
Dù mắt quấn băng gạc, không nhìn thấy mặt Bùi Nặc, nhưng Nguyễn Đường vẫn có thể cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của hắn lướt qua bụng nhỏ, không nhanh không chậm di chuyển.
Hơi thở Nguyễn Đường dồn dập, cảm giác quen thuộc mà nóng bỏng kia nhanh chóng cuốn lấy toàn thân cậu, vừa kỳ lạ vừa khiến người ta hưng phấn, cảm giác kích thích làm người chân mềm nhũn từ xương cùng dâng lên, khiến Nguyễn Đường không chịu nổi mà nức nở thành tiếng.
Đôi tay kia của Bùi Nặc khớp xương rõ ràng, tái nhợt mà thon dài, mỗi đường cong đều mang theo vài phần tinh xảo và khắc chế, đã từng thu hút chặt chẽ tầm mắt Nguyễn Đường. Bây giờ, đôi tay này lại đang giúp cậu làm chuyện như vậy.
Nguyễn Đường không khống chế được sự run rẩy của mình, chiếc cổ trắng nõn nhuốm mấy phần ửng hồng, cậu nắm chặt quần áo Bùi Nặc, cơ thể chợt căng cứng, phát ra tiếng run, hàm hồ bật ra vài tiếng nức nở. Âm thanh này như tẩm mật, ngọt đến phát ngấy.
Đại não Nguyễn Đường trống rỗng. Cậu từ lúc là linh thú đến khi hóa hình tới nay, chưa bao giờ thử qua chuyện này, dù là đến kỳ động dục, cũng là tự mình chịu đựng. Cậu không ngờ tới, lại thoải mái như vậy.
Vành tai bị người ta nhẹ nhàng ngậm lấy, tinh tế mút vào khẽ cắn, hơi thở ướt nóng rơi xuống bên tai Nguyễn Đường. Giọng Bùi Nặc khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời:
“Thoải mái sao?”.
Hắn nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm mang theo vài phần dụ dỗ:
“Hửm?”.
Tai Nguyễn Đường vốn mẫn cảm, bị Bùi Nặc ngậm vành tai nói một câu như vậy, cả người mềm nhũn, tim đập gia tốc, xấu hổ đến ngón chân cũng không nhịn được cuộn tròn lại. Cậu vùi mặt vào lòng Bùi Nặc, níu lấy góc áo hắn, để lộ vành tai ửng hồng.
Nguyễn Đường mang theo giọng mũi mềm mại ngoan ngoãn đáp lời: “Thoải mái.”.
Nghe câu này, ánh mắt Bùi Nặc càng thêm sâu thẳm, đôi mắt đỏ thẫm như có một vòng xoáy, muốn hút cả linh hồn người ta vào trong. Hắn khẽ cười một tiếng, một tay bắt lấy ngón tay Nguyễn Đường, nắm trong tay tinh tế thưởng thức một lát.
“Vậy em, cũng giúp ta một chút, thì thế nào?”.
Bùi Nặc hôn lên ngón tay thon trắng của Nguyễn Đường, cúi mắt cười khẽ. Nụ cười đó có vẻ tà tứ cố chấp không nói nên lời, ẩn chứa dục vọng chiếm hữu nồng đậm và niềm vui sướng. Đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau, ngược lại càng tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết này của Bùi Nặc.
Nguyễn Đường vừa nghe giọng Bùi Nặc thân thể liền mềm đi vài phần, trong đầu mơ mơ màng màng, cậu nghiêng đầu ngốc nghếch đáp lời, chờ lấy lại tinh thần lại lắp bắp mở miệng:
“Tôi, tôi không biết.”.
Bùi Nặc cũng không để ý, đáy mắt tình dục thiêu đốt càng sâu, hắn cúi đầu răng nanh vuốt ve bờ vai Nguyễn Đường, lại vươn tay nắm lấy tay cậu, đưa xuống dưới. Tiếng cười hắn nặng nề, lồng ngực dường như cũng rung động nhè nhẹ:
“Ta dạy cho em.”.
Mặt Nguyễn Đường lập tức đỏ bừng. Cậu rõ ràng không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, lực đạo răng nanh vuốt ve làn da, cùng với tiếng thở dốc nhẹ nhàng mang theo tình dục của Bùi Nặc, gợi cảm không nói nên lời.
Chờ đến khi tay Nguyễn Đường hơi mỏi, cậu mới được thả ra. Nguyễn Đường nép trong lòng Bùi Nặc, không nhúc nhích. Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, cậu mới muộn màng cảm thấy một tia xấu hổ. May mắn trong phòng khách không có người khác, không nhìn thấy bọn họ làm chuyện gì.
Nếu không, Nguyễn Đường sợ thật sự muốn tìm cái hố chui vào.
Bùi Nặc thay thuốc cho Nguyễn Đường một lần, có lẽ là do tác dụng của thuốc, Nguyễn Đường có chút buồn ngủ, ngồi không bao lâu, liền dựa vào lòng Bùi Nặc ngủ thiếp đi. Cậu ngủ rất yên ổn. Bùi Nặc cẩn thận bế cậu lên, đặt lên giường, đắp chăn xong, lại sờ sờ đôi mắt quấn băng gạc của cậu, lúc này mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Quản gia sớm đã đợi ở bên ngoài.
Vẻ mềm mại ôn hòa trên mặt Bùi Nặc biến mất sạch sẽ. Đôi mắt đỏ thẫm của hắn lóe lên sự hung ác và lạnh băng của dã thú, khóe môi hơi trễ xuống, giọng điệu nhìn như bình tĩnh, thực tế đã khuấy đảo sóng to gió lớn:
“Scott, trốn đi đâu rồi?”.