Chương 20: Đại Lão Huyết Tộc, Xin Nhẹ Tay Thôi!
Bắpp_03
Quản gia cúi đầu, giọng nói có vài phần áy náy và bất lực:
“Thưa ngài, là chúng tôi vô năng, để hắn trốn thoát rồi.”
Scott có sức mạnh gần bằng một thân vương, hoàn toàn áp đảo bọn họ. Dù quản gia lập tức dẫn người đuổi theo, cuối cùng vẫn để hắn tẩu thoát.
Bùi Nặc khẽ căng người, đáy mắt thoáng qua một tia u ám, cuối cùng miễn cưỡng lên tiếng:
“Không có lần sau.”
Hắn dĩ nhiên hiểu rõ sự chênh lệch đẳng cấp giữa quản gia và Scott, nhưng Nguyễn Đường bị thương khiến hắn nổi giận, cố nén sự bực bội và lạnh lẽo trong lòng, mím chặt môi, cố tình lờ đi điều đó. Nếu thứ mà tình nhân của Scott tạt vào người Nguyễn Đường là một loại dung dịch ăn mòn hoặc có tính công kích, e rằng vết thương của Nguyễn Đường sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Bùi Nặc lại trào dâng không thể kiểm soát.
“Điều tra hành tung gần đây của Scott, xem hắn giao hảo với những ai, lập một danh sách đưa cho ta.”
Bùi Nặc nhếch mép, vẻ mặt thờ ơ, dường như không gì có thể lưu lại dấu vết trong mắt hắn:
“Ta thật muốn xem, rốt cuộc hắn có con át chủ bài nào.”
Vốn dĩ hắn chẳng phải người tốt lành gì, quan hệ với Scott cũng chỉ ở mức bình thường. Lần này người của Scott làm người của hắn bị thương, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Scott.
Quản gia nhìn thấy một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt chủ nhân, lập tức hiểu ý Bùi Nặc. Đây là muốn ra tay với Scott. Ông cung kính cúi người nhận lệnh, rồi xoay người rời đi thu thập thông tin.
Bùi Nặc đẩy cửa vào phòng, nhẹ nhàng đi đến mép giường ngồi xuống. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của Nguyễn Đường, cơ thể căng cứng hơi thả lỏng, có vài phần an tâm. Hắn vươn ngón tay tái nhợt chạm nhẹ vào chóp mũi Nguyễn Đường, đáy mắt lạnh lẽo xa cách hiếm thấy một nét cười dịu dàng.
Bùi Nặc khom lưng, vén lọn tóc mai trên thái dương Nguyễn Đường, hôn lên trán cậu.
“Mau khỏe lại nhé.”
Bùi Nặc nới lỏng tay đang nắm lấy tay Nguyễn Đường, mười ngón tay đan vào nhau. Hơi ấm quen thuộc khiến hắn bất giác cong cong khóe mắt, ánh mắt nhuốm vẻ dịu dàng. Một tay hắn chống cằm, cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, thấy miếng băng gạc trên mắt cậu, cảm thấy có chút chướng mắt.
Nó che đi đôi mắt to tròn của Nguyễn Đường, che đi cả sự ỷ lại và ngoan ngoãn trong đó. Điều này khiến hắn rất khó chịu. Hắn nóng lòng muốn nhìn thấy đôi mắt ấy, phản chiếu hình bóng của hắn.
Bùi Nặc ngồi một lát, rồi thu lại những hành động nhỏ nhặt của mình, sợ đánh thức Nguyễn Đường. Ánh mắt hắn lướt qua, dừng lại trên chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường. Hắn nhướng mày, có chút hứng thú, đưa tay cầm lấy điện thoại của Nguyễn Đường, bật sáng màn hình.
Nguyễn Đường không cài mật khẩu màn hình, nên Bùi Nặc dễ dàng mở ra. Bên trong điện thoại trống trơn, chẳng có ứng dụng mạng xã hội nào, nhưng lại có vài email chưa đọc trong hòm thư. Là của một người tên Lâm Ái gửi đến.
Bùi Nặc xem qua, là những email được gửi khi Nguyễn Đường mới chuyển đến đây. Nội dung không ngoài những lời hỏi thăm quan tâm, hỏi han tình hình của Nguyễn Đường, có vẻ lo sợ Bùi Nặc sẽ bắt nạt cậu. Đọc được một nửa, Bùi Nặc thấy lòng chua xót, suýt nữa thì ném vỡ điện thoại.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, lật xem lịch sử, phát hiện Nguyễn Đường chưa từng trả lời, thậm chí chưa từng mở ra xem. Điều này khiến Bùi Nặc thấy thoải mái hơn nhiều. Bùi Nặc ghi nhớ cái tên Lâm Ái, định bụng sai quản gia đi điều tra xem rốt cuộc là người thế nào.
Hắn lại lật xem album ảnh, rồi hơi mở to mắt, đáy mắt đỏ sậm lóe lên một tia bất ổn. Trong album có vài tấm ảnh, đều là ảnh chụp lén Bùi Nặc. Bùi Nặc ngồi trên sofa đọc sách, Bùi Nặc cắm hoa hồng vào bình, Bùi Nặc nhắm mắt nghỉ ngơi dưới ánh đèn mờ ảo… Ngay cả chính Bùi Nặc cũng không ngờ, trong lúc hắn không hề hay biết, Nguyễn Đường lại lưu giữ những tấm ảnh này.
Vậy sao… Thích hắn đến thế ư.
Ngón tay tái nhợt của Bùi Nặc khẽ run, như thể vừa khám phá ra bí mật mà Nguyễn Đường cất giấu. Cảm giác nóng ran trong lòng xen lẫn vị ngọt như vừa ăn một viên kẹo. Hắn bất giác quay đầu đi, đưa tay chạm vào má mình, cơ thể vốn lạnh lẽo thường ngày lúc này lại có chút ấm áp.
Hình như… mặt đỏ rồi.
Bùi Nặc hoảng hốt nhìn sang Nguyễn Đường, thấy mí mắt cậu khẽ động, hắn vội vàng đặt điện thoại về chỗ cũ, có chút chột dạ. Tim hắn đập loạn xạ, hoàn toàn không ý thức được rằng Nguyễn Đường hiện tại không nhìn thấy gì.
Nguyễn Đường khẽ cử động ngón tay, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng. Cậu mím đôi môi khô khốc, giọng yếu ớt:
“Khát quá.”
Có người đỡ cậu dậy, cẩn thận đút cho cậu một ngụm nước ấm. Nguyễn Đường mím môi, vội vàng dùng hai tay ôm lấy cốc nước, ừng ực uống vài ngụm. Cậu uống vội quá, bị sặc, chiếc cốc thủy tinh trong tay không cầm chắc, tuột tay rơi xuống, nửa cốc nước còn lại “ầm” một tiếng đổ hết lên người cậu.
Đợi đến khi nước ấm đổ lên người, Nguyễn Đường mới nhận ra mình hình như lại gây rối rồi. Cậu cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ:
“Xin lỗi.”
Đáy mắt Bùi Nặc lóe lên một tia u ám, giọng hắn bình tĩnh mà trầm thấp: “Đây không phải chuyện gì to tát.”
“Không cần xin lỗi ta.”
Hắn ghé sát vào Nguyễn Đường, khóe môi lướt qua khóe môi cậu, để lại một chút hơi thở ái muội. Ngón tay thon dài của Bùi Nặc cởi cúc áo cổ của Nguyễn Đường, giọng trầm thấp cười khẽ:
“Bây giờ quan trọng nhất là không để bị cảm lạnh.”
Hơi thở lạnh lẽo từ đôi môi hé mở của hắn phả hết lên mặt Nguyễn Đường, giọng điệu hơi cao lên, như đang câu dẫn lại như đang dỗ dành:
“Ta giúp em cởi đồ tắm rửa, được không?”
“Giơ tay lên, ngoan lắm.”