Chương 18 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 18
Bắpp_03
Bùi Nặc ôm Nguyễn Đường xuống lầu. Trên bàn bày đầy thức ăn, sườn kho tàu, canh ngô đặc, cá viên chiên… Nghe đã thấy thèm ăn, đây là Bùi Nặc bảo quản gia ra ngoài mời đầu bếp về, chuyên làm một bàn đồ ăn cho Nguyễn Đường.
Dù sao trong biệt thự này đa số là Huyết tộc, không giỏi nấu ăn lắm, ngay cả chính hắn cũng đã mấy trăm năm không nếm qua hương vị đồ ăn của con người. Cũng không biết có hợp khẩu vị Nguyễn Đường không.
Nguyễn Đường sớm đã ngửi thấy mùi thơm, đói đến mức bụng kêu ọt ọt. Cậu đưa tay mò mẫm lung tung, muốn bắt lấy đôi đũa trên bàn, kết quả sờ nửa ngày lại chẳng bắt được gì.
Cậu bĩu môi, tủi thân ngẩng đầu:
“Đói quá.”.
Bùi Nặc cười khẽ một tiếng, véo véo chóp mũi Nguyễn Đường, lúc này mới ôm cậu ngồi xuống:
“Muốn ăn gì?”.
“Muốn… sườn ạ.”
. Nguyễn Đường ngồi trên đùi Bùi Nặc, có chút không yên phận động đậy. Cậu vươn tay, mò mẫm chạm vào mặt Bùi Nặc, đầu ngón tay nhạy cảm cuộn lại, cuối cùng không kìm được, vẫn nhỏ giọng hỏi:
“Không, không đặt tôi xuống sao?”.
Ăn cơm như vậy cũng muốn Bùi Nặc ôm, thật… thật ngại quá đi.
“Ngoan, há miệng,”
Bùi Nặc gắp một miếng sườn nhỏ đưa đến bên môi Nguyễn Đường, đút cho cậu ăn một miếng. Tư thái hắn tao nhã mà ôn hòa, đôi mắt đỏ thẫm lướt qua một tia trêu chọc, hắn cố ý nói:
“Cứ không đặt em xuống đấy.”.
“Cứ muốn ôm em.”.
Bùi Nặc véo véo gò má mềm mại của Nguyễn Đường, xoa xoa đầu ngón tay, hỏi cậu:
“Giận sao?”.
Nguyễn Đường lắc đầu, cậu níu lấy góc áo Bùi Nặc, có chút ngượng ngùng cụp mắt. Cách lớp băng gạc mỏng, lông mi cậu nhẹ nhàng phẩy phẩy, như đang cố gắng che giấu tâm tư vừa ngọt ngào vừa mềm mại của mình:
“Tôi cũng thích.”.
Cậu cảm thấy mình không nên dính người như vậy, nhưng ở trong lòng Bùi Nặc, rất an tâm rất thoải mái. Chỉ là tim cậu sẽ đập hơi nhanh một chút.
Bùi Nặc hôn lên thái dương Nguyễn Đường. Hắn thích sự thẳng thắn và vẻ ngượng ngùng rụt rè của cậu. Hắn còn muốn trêu chọc cậu thêm, để cậu nói thêm vài câu, nhưng Nguyễn Đường lại mím chặt môi, không chịu nói nữa. Dường như là xấu hổ.
Bùi Nặc cũng không ép cậu, đút cho Nguyễn Đường ăn xong một chén cơm, uống xong một chén canh, cầm khăn giấy lau cái miệng bóng lưỡng của cậu.
“Mèo con tham ăn.”.
Bùi Nặc dùng đầu ngón tay nâng cằm Nguyễn Đường, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười. Hắn vươn tay sờ bụng cậu, lại bị Nguyễn Đường nhạy cảm né đi một chút.
“Nhột quá.”.
Nguyễn Đường rúc vào lòng Bùi Nặc, nhưng điều này không khác nào dê vào miệng cọp. Bùi Nặc một tay giữ chặt Nguyễn Đường, tay kia theo vạt áo cậu luồn vào, xoa xoa bụng nhỏ mềm mại của cậu.
“Ha, nhột quá, ư, đừng chạm vào đó!”.
Nguyễn Đường bị chạm vào eo, cả người cuộn tròn trong lòng Bùi Nặc, thở hổn hển, không tự giác cười khúc khích, như mèo con duỗi móng vuốt, bấu vào lòng hắn, cầu xin tha.
Giọng cậu mềm mại, âm cuối kéo dài một chút, nhẹ nhàng nũng nịu, có chút hàm hồ mê loạn ngọt ngào. Khuôn mặt mềm mại tinh xảo càng như nhuốm vài phần diễm lệ, khiến Bùi Nặc không tự giác ngây người.
Ánh mắt Bùi Nặc sâu thẳm, chỉ cảm thấy một ngọn lửa chợt từ lồng ngực bùng lên, lại có chút khô miệng khô lưỡi. Hắn một tay véo lấy vòng eo trắng nõn mềm mại của Nguyễn Đường, nâng gáy cậu lên, dùng sức hôn xuống.
Hắn cắn cánh môi Nguyễn Đường, mạnh mẽ ấn xuống, động tác vội vàng mà cường thế. Bùi Nặc không ngừng đoạt lấy hơi thở của cậu, đầu lưỡi lướt qua từng nơi trong môi răng cậu, vuốt ve vòm miệng nhạy cảm, mút lấy đầu lưỡi, như muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Nguyễn Đường bị hôn đến mặt đỏ bừng, cả người mềm nhũn, chỉ phải phát ra tiếng rên khẽ như mèo con, mềm oặt. Ánh mắt Bùi Nặc ẩn chứa tình dục nóng bỏng, hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng trắng nõn của cậu, m*n tr*n từng tấc da thịt, nhiệt ý nơi đáy lòng mãnh liệt, có chút không khống chế được tay mình mà sờ xuống.