Chương 17 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 17
Bắpp_03
Vành tai Nguyễn Đường run run, có chút ngượng ngùng vùi mặt vào lòng Bùi Nặc, cậu nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hồi lâu sau mới buồn bã mềm mại đáp:
“Được.”.
Bùi Nặc dường như nhìn thấu tâm tư Nguyễn Đường, cúi đầu hôn lên tóc cậu, chuyên chú mà trịnh trọng nói:
“cậu không phải vô dụng.”.
“cậu đã cứu ta, không phải sao?”.
Hắn vươn tay vuốt ve khóe mắt Nguyễn Đường, động tác tinh tế mà dịu dàng, giọng nói xa cách lạnh băng thường ngày theo bản năng chậm lại một chút, ôn hòa hơn rất nhiều:
“Em là ân nhân cứu mạng của ta.”.
Bùi Nặc ngày thường không giỏi nói lời mềm mại, lúc này đành phải dịu giọng một chút, dỗ dành Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ trong lòng mình:
“Cho nên ta đối tốt với em, thế nào cũng là nên làm.”.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim lạnh băng của mình đã bị Nguyễn Đường làm tan chảy, lúc này hận không thể đem những gì tốt nhất đều cho cậu.
Nguyễn Đường dụi dụi vào lòng Bùi Nặc, càng thêm ngượng ngùng. Cậu đều nghe hệ thống nói, thứ nước thuốc đó nếu rơi xuống người Bùi Nặc, đối với Huyết tộc cấp bậc như hắn mà nói cũng sẽ không chịu tổn thương gì lớn. Đều là do chính cậu tùy tiện xông lên, cho nên mới bị thương. Nhưng mà…
trước đó Bùi Nặc đã vì lực lượng mất kiểm soát mà phải chịu đựng đau đớn cực lớn, cậu không muốn Bùi Nặc đau hơn nữa. Dù chỉ là một chút như vậy, cũng không thể.
Nguyễn Đường cụp mắt, mím đôi môi hồng nhạt, gương mặt ỷ lại cọ cọ vào ngực Bùi Nặc, nắm chặt một góc áo hắn, cậu hứa hẹn với Bùi Nặc:
“Sau này, tôi sẽ trở nên có ích hơn.”.
Tôi sẽ đối tốt với ngài.
Bùi Nặc dùng ngón trỏ điểm điểm đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường, cười khẽ một tiếng, thanh âm này vừa dịu dàng vừa quyến rũ , như một mảnh lông vũ rơi xuống đầu tim cậu:
“Được thôi.”.
“Nhưng mà, loài người các em không phải có câu nói kia sao,”
Bùi Nặc cố ý dừng lại một chút, khơi dậy lòng hiếu kỳ của Nguyễn Đường xong, lúc này mới khàn giọng nói,
“Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp.”.
“Ta đem chính mình hứa cho em, được không?”.
Câu cuối cùng của hắn nhấn nhá giọng cuối, thanh âm trầm đi vài phần, ẩn chứa một chút dịu dàng và vui sướng, hơi thở ướt nóng lướt qua vành tai Nguyễn Đường, như một nụ hôn nồng nhiệt mà thân mật.
Nguyễn Đường trợn tròn mắt. Cậu hiện tại không nhìn thấy, bóng tối khuếch đại cảm quan cơ thể cậu vô số lần, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Bùi Nặc dừng trên cơ thể mình, cùng với nụ hôn như thật như giả bên tai. Bùi Nặc khóa cậu trong lòng, cậu có thể cảm nhận được sự cường đại, kiên nhẫn và dịu dàng của hắn, tất cả điều này đều khiến cậu vô cùng an tâm.
Vành tai Nguyễn Đường giật giật, chợt đỏ bừng. Trái tim cậu như biến thành một chú thỏ nhảy nhót lung tung, căng thẳng hoảng loạn nhảy không ngừng, cậu nghe rõ tiếng tim đập của chính mình vang vọng bên tai. Tiếng quá lớn. Nguyễn Đường lắp bắp, căng thẳng đến suýt cắn phải lưỡi mình, nhưng lại nửa ngày không nói nên lời.
Giây tiếp theo, cánh môi cậu chợt lạnh.
“Em không nói lời nào, ta coi như em đáp ứng rồi.”.''
Bùi Nặc nghiêm túc hôn lên môi Nguyễn Đường, không mang theo nửa điểm dục vọng, càng giống như đơn thuần in lại một dấu ấn:
“Em để lại dấu ấn cho ta, sau này ta chính là người của Em.”.
Nguyễn Đường nghe xong, nắm chặt nắm tay mình, như đang tự cổ vũ, hơn nửa ngày mới gom đủ dũng khí, e lệ mà căng thẳng ngẩng đầu, bay nhanh hôn lên môi Bùi Nặc một cái.
Cậu hôn xong, tỏ vẻ như không có chuyện gì cúi đầu, đung đưa mũi chân, nhỏ giọng nói:
“Tôi, tôi để lại rồi.”.
Bùi Nặc là người của cậu. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi.
Bùi Nặc cọ cọ má cậu, giọng điệu có vài phần thỏa mãn:
“Ngoan lắm.”.
Hắn ôm Nguyễn Đường đứng dậy:
“Ta đưa em xuống lầu ăn cơm, mấy ngày nay phải bồi bổ thân thể thật tốt.”.
Nguyễn Đường nép trong lòng hắn ngoan ngoãn đáp lời. Dựa vào việc Nguyễn Đường không nhìn thấy, Bùi Nặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, vành tai giấu dưới mái tóc đen cũng đỏ lên. Hắn không có kinh nghiệm gì, vừa rồi vắt óc suy nghĩ, muốn cùng con mồi nhỏ thành một đôi, sợ con mồi nhỏ không đáp ứng hắn.
Đừng nhìn giọng hắn bình tĩnh, dường như sớm đã nắm chắc, thực tế chẳng qua chỉ là hổ giấy thôi, căng thẳng muốn chết. Cũng may, Nguyễn Đường cuối cùng vẫn đáp ứng.