Chương 16  Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 16

Bắpp_03

Nguyễn Đường chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong người đều bị rút đi, đau đến mức gần như không nói nên lời. Môi cậu trắng bệch, thái dương rịn mồ hôi mịn, trong mắt lại như có kim châm không ngừng kích thích. Quá đau. 

Bên tai dường như truyền đến giọng nói lo lắng của Bùi Nặc, nhưng Nguyễn Đường đã nghe không rõ nữa. Cậu hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Bùi Nặc vừa quay đầu lại, liền thấy Nguyễn Đường ngã xuống. Đôi mắt đỏ thẫm của hắn lập tức biến thành màu đỏ máu, ánh mắt âm u mà thô bạo. Lưỡi dao gió trong không khí đột nhiên trở nên hỗn loạn và sắc bén, cắt ra những vết sâu hoắm trên tường, như thể nổi điên. 

Scott né tránh không kịp, cánh tay bị cắt vài vết máu, trông vô cùng chật vật. Nhưng Bùi Nặc lại không thèm để ý đến Scott nữa, hắn vội vàng đi về phía Nguyễn Đường, nhìn cậu đau đớn co quắp trên mặt đất, vươn tay, muốn chạm vào nhưng lại không dám, có vài phần bối rối. 

Trái tim hắn từng cơn đau nhói, cơ thể lắc lư, cổ lực lượng mất kiểm soát kia lại đấu đá lung tung trong cơ thể hắn, khiến trong miệng hắn nếm được vài tia vị tanh ngọt.

Bùi Nặc muốn chạm vào Nguyễn Đường, nhưng lại sợ mình tùy tiện ra tay sẽ chỉ làm cơn đau của cậu tăng lên. Hắn đành phải gọi quản gia đưa bác sĩ đến trước, sau đó mới đột nhiên đứng dậy. Scott chỉ cảm thấy hoa mắt, Bùi Nặc đã xuất hiện trước mặt tình nhân của hắn, dùng sức bóp cổ hắn.

“Ngươi vẩy ra thứ gì?”. 

Bùi Nặc âm trầm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hung ác mà lạnh băng, như đang nhìn một vật chết, không mang theo nửa điểm tình cảm.

Tên tình nhân kia vốn chỉ thấy Scott rơi vào thế yếu, muốn giúp hắn một tay mà thôi. Lúc này bị Bùi Nặc bóp chặt yếu hại, cả người không nhịn được run rẩy, hắn khó khăn nói:

 “Chẳng qua là… có thể khiến Huyết tộc tạm thời mất đi lực lượng… thuốc nước mà thôi…”. 

Thứ này đối với Huyết tộc cấp bậc như Bùi Nặc tác dụng không lớn lắm, cũng sẽ không xuất hiện phản ứng đau đớn như vậy, nhiều lắm chỉ là toàn thân mềm nhũn thôi. Nhưng cơ thể Nguyễn Đường hiện tại là con người yếu ớt, căn bản không chịu nổi lực lượng bá đạo như vậy, cho nên mới xuất hiện phản ứng thống khổ đến thế.

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng, ngón tay dùng sức. Sau khi có được thông tin mình muốn, hắn dứt khoát lưu loát bẻ gãy cổ người này.

 Người này, làm tổn thương Nguyễn Đường, đáng chết. Hắn dùng sức ném thi thể đã mất đi hơi thở sang một bên, dùng khăn tay lau ngón tay mình, nói với quản gia vừa đến: 

“Xử lý thi thể đi.”. 

Giọng điệu bình thường như không, như thể nhìn thấy rác rưởi ven đường không vừa mắt, đáy mắt lộ ra một tia chán ghét.

Bùi Nặc cúi người, cẩn thận bế Nguyễn Đường đang nằm trên mặt đất lên. Ngón tay hơi lạnh của hắn vuốt ve khóe mắt Nguyễn Đường, lau đi chút nước mắt, giọng điệu bất ngờ có chút dịu dàng, thậm chí còn mang theo vài phần ý vị dỗ dành:

 “Không khóc.”.

 “Lát nữa sẽ không đau nữa.”. 

Hắn không giỏi nói lời ngọt ngào, chỉ ôm Nguyễn Đường, hết tiếng này đến tiếng khác nhẹ giọng dỗ dành, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng.

Bác sĩ bên cạnh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng, làm sao cũng không ngờ vị thân vương lạnh khốc này lại có mặt dịu dàng như vậy.

“Cơ thể không có vấn đề gì lớn, nhưng trong mắt dường như bị bắn vào hai giọt thuốc nước,”

 bác sĩ do dự một chút, nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Bùi Nặc xong, run lập cập, vẫn quyết định nói thật,

 “Có thể sẽ dẫn đến mù tạm thời.”.

 Ông lại vội vàng bổ sung: 

“Nhưng đắp thuốc, chờ dược tính tan đi, nhất định có thể hồi phục!”.

Bùi Nặc nhíu mày, mặt không biểu cảm nhìn bác sĩ một cái, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, bảo ông rời đi. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Nguyễn Đường, có chút đau lòng, trái tim như bị xé rách, mang đến cơn đau âm ỉ.

“Sao lại ngốc như vậy chứ?”.

 Bùi Nặc nắm chặt tay Nguyễn Đường, mười ngón tay đan vào nhau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu:

 “Ngốc chết đi được.”. 

Hắn sống ngàn năm, không có thứ gì có thể làm hắn bị thương nặng, dù bị vẩy thứ nước thuốc kia, cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Sao Nguyễn Đường lại không biết bảo vệ tốt chính mình trước chứ?.

Bùi Nặc bao nhiêu năm nay vẫn là lần đầu tiên được người khác bảo vệ, đáy lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, như có luồng hơi nóng bốc lên, thiêu đốt trái tim hắn. Hắn vuốt ve đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường, lại cúi đầu, hôn mạnh xuống. 

Trái tim hắn đã hoàn toàn bị trói buộc trên người Nguyễn Đường, không bao giờ rời đi nữa.

Nguyễn Đường cũng không biết mình rốt cuộc hôn mê bao lâu, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, cậu mới phát hiện trước mắt mình một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy. Cậu sờ sờ mắt mình, chạm vào băng gạc. Cơn đau nóng rát lúc trước đã biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu, rất thoải mái.

 Nguyễn Đường còn định chạm vào nữa, đã bị nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bùi Nặc lướt qua màng nhĩ cậu, có vài phần mệt mỏi:

 “Đừng chạm vào.”.

 “Cẩn thận nhiễm trùng.”.

Tai Nguyễn Đường nhạy cảm bị chạm vào, lập tức đỏ mặt, hoang mang rối loạn buông tay xuống:

 “Tôi, tôi không chạm nữa.”.

 “Tôi rất ngoan.”.

Bùi Nặc cười khẽ một tiếng, sờ sờ tóc cậu: 

“Còn đau không, có đói bụng không?”.

Nguyễn Đường lúc này mới cảm thấy đói, cậu sờ sờ bụng mình, tủi thân gật đầu.

“Được, ta dẫn cậu đi ăn cơm,”

 giọng Bùi Nặc ôn hòa vô cùng, hắn nhẹ giọng dỗ Nguyễn Đường, dường như lo lắng cậu khó chịu,

 “Mắt chỉ là tạm thời không nhìn thấy, không quá mấy ngày sẽ khỏi, không cần lo lắng.”.

Nguyễn Đường không để bụng, cậu lắc đầu: 

“Ngài có bị thương không?”.

Bùi Nặc ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Không có.”.

Nguyễn Đường vừa nghe, lại vui vẻ hẳn lên, lúm đồng tiền bên môi ngọt ngào mềm mại, trông đáng yêu vô cùng:

 “Vậy thì tốt rồi.”.

 Cậu nói xong liền xuống giường, định đi vài bước, mũi chân lại không cẩn thận va vào tủ đầu giường. Khóe mắt Nguyễn Đường lập tức đỏ hoe, tủi thân, suýt nữa rơi nước mắt. Cậu vẫn luôn rất sợ đau.

Trái tim Bùi Nặc lập tức mềm nhũn. Hắn vừa rồi vì lời nói của Nguyễn Đường mà phân tâm một chút, không ngờ động tác của cậu nhanh như vậy, còn tự làm mình va phải. Hắn vội vàng nắm lấy tay cậu, ôm cậu ngồi lên người mình. Bùi Nặc nâng chân Nguyễn Đường lên nhìn nhìn, va đỏ một chút, hắn vội vàng lấy thuốc mỡ trong ngăn tủ bên cạnh, tỉ mỉ bôi lên cho cậu.

Nguyễn Đường lúc này mới muộn màng cảm thấy bất tiện, cậu nắm góc áo Bùi Nặc, mím môi, ủ rũ:

 “Tôi không nhìn thấy đường.”. 

Cậu hình như trở nên càng vô dụng hơn rồi.

Bùi Nặc không biết làm sao an ủi cậu, đành phải hôn lên tai cậu. Hơi thở hơi lạnh lướt qua vành tai nhạy cảm của Nguyễn Đường, hắn động tác thân mật mà dịu dàng, mang theo một chút bá đạo:

 “Vậy sau này ta ôm cậu đi.”

. “Được không?”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play