“Anh không định đi tìm Thẩm Vân sao?” Kiều Mộc Căng cắn nhẹ môi, đôi mắt ươn ướt như phủ một lớp hơi nước: “Ba năm trước... mọi chuyện xảy ra đều do em. Chính em đã khiến hai người phải rời xa nhau. Em không muốn tiếp tục nhìn cảnh hai người cứ như thế này...”

“Kiều Mộc Căng.”
Vinh Trạm ngẩng đầu, giọng lạnh như cắt:
“Chuyện của tôi, không cần cô can thiệp.”

Một câu dứt khoát khiến sống mũi cô cay xè. Suýt nữa nước mắt đã rơi xuống. Cô biết mình từng sai, sai đến mức hủy hoại cả một đoạn tình cảm giữa hai người. Cũng chính vì sai lầm đó mà Thẩm Thịnh rời bỏ cô, còn Thẩm Vân... thì hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời họ.

Tất cả... đều là quả báo.

9 giờ tối.

Thẩm Vân ngồi một mình trong phòng khách sạn, chiếc TV trước mặt phát ra ánh sáng lập lòe, âm thanh đều đều như ru ngủ. Cô vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mỏng. Thẩm Thịnh nói có việc ra ngoài một chút, cô không hỏi thêm, chỉ gật đầu cho qua.

Khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô vẫn nghĩ là anh đã về nên không quay lại nhìn, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.

Cho đến khi một bàn tay lạnh ngắt nâng cằm cô lên.

Ánh mắt cô chạm vào một gương mặt quen thuộc đến ám ảnh - Vinh Trạm.

Giây phút đối diện ấy, mọi cảm xúc bị chôn vùi suốt ba năm như vỡ tung. Những tổn thương, những vết nứt, những khuất tất... đồng loạt trỗi dậy, quật ngã sự bình tĩnh cô vốn cố gắng dựng lên.

Hai người họ nhìn nhau không nói gì. Không ai cất lời trước.
Vinh Trạm luôn giỏi trong việc im lặng gây áp lực.
Và mỗi lần như thế, người thua cuộc... luôn là cô.

Hắn không nói một lời, chỉ chậm rãi đưa tay siết lấy cổ cô.
Lực mạnh đến mức khiến cô gần như nghẹn thở.

Giọng nói lạnh băng vang lên từ phía hắn:
“Cũng biết quay về.”

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn:
“Tôi chỉ về để thăm mộ ba mẹ.”

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến tâm cô rã rời.
Cô nhắm mắt, không dám nhìn vào ánh mắt hắn, nơi chứa đầy sự khinh miệt và phẫn nộ. Đôi mi dài của cô run lên từng hồi.

Ngay khoảnh khắc ấy, lực siết bỗng trở nên mạnh hơn.

“Vinh Trạm... cầu xin anh... đừng đối xử với tôi như vậy...” Cô nghẹn giọng, nước mắt không thể kìm được nữa.

“Tôi hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa...”

Nếu biết trở về sẽ phải đối mặt với anh, cô nhất định sẽ không về cùng Thẩm Thịnh. Kiên cường đến mấy, chỉ cần gặp lại anh, cô sẽ sụp đổ.

Bởi vì... tất cả những vết thương sâu nhất trong cô, đều đến từ chính người đàn ông này.

Vinh Trạm không đáp. Ba năm qua, dù bệnh tình đã khá hơn phần nào, nhưng khả năng kiểm soát cảm xúc vẫn là điều ngoài tầm tay hắn. Hắn không nói, bởi với hắn, những lời lúc này chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Hắn đẩy cô ngã xuống giường. Cả thân người đè lên cô như một sức nặng trừng phạt. Nụ hôn dập xuống đầy tàn nhẫn, lôi kéo, giằng xé đến mức khi chạm phải vị máu, hắn mới chịu dừng lại.

Hắn nhìn cô, như thể đang trừng phạt chính bản thân mình.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play