Trong tình yêu, ngay cả một người luôn thanh cao, quý phái như Kiều Mộc Căng cũng trở nên yếu đuối, đánh mất sự tự chủ. Thẩm Thịnh chưa từng nói thích cô, vậy mà cô vẫn dựa vào phán đoán của mình mà đơn phương theo đuổi anh bấy lâu. Yêu đến mức mù quáng, sẵn sàng đánh đổi cả bản thân.
Thẩm Thịnh cúi đầu nhìn vẻ ủy khuất của Kiều Mộc Căng, trong lòng dâng lên sự bực bội. Anh đẩy cô ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi ra, hôm nay không có hứng chạm vào cô."
"Thẩm Thịnh, em và Vinh Trạm không phải như anh nghĩ đâu. Hai chúng em chỉ là bạn bè, anh ấy khác anh mà..." Kiều Mộc Căng nghĩ anh giận vì mấy hôm trước cô có đến nhà Vinh Trạm, nên thái độ mới như vậy. Lòng cô càng tủi thân hơn, đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt, "Người em yêu là anh." Thẩm Thịnh vẫn chỉ cười khẩy, sau đó nắm cánh tay cô kéo cô lại gần mình, nhếch môi, ra lệnh: "Cho cô một cơ hội, để tôi xem cô yêu tôi sâu đậm đến mức nào."
…
"Bây giờ, em có thể xuống xe được chưa?" Sau nụ hôn vừa rồi, không khí trong xe lại trở nên tĩnh lặng. Thẩm Vân căng thẳng đến mức khó thở. Nhiều lần cô cố gắng mở cửa xe nhưng không thành công, đành ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, mong Vinh Trạm khi nào đại phát thiện tâm sẽ cho cô xuống.
Vinh Trạm nhận được tin nhắn từ Kiều Chỉ thì hàng mày không kìm được nhíu lại, sau đó ném điện thoại sang một bên. Anh ta khởi động xe, khi đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Vân, đáy lòng anh ta càng hụt hẫng. Từ cái đêm đó, anh ta đã không tìm được thái độ phù hợp để đối mặt với cô.
Anh ta không phải khúc gỗ, chuyện Thẩm Vân có ý với mình, ít nhiều anh ta cũng cảm nhận được. Hôm đó, khi nhìn thấy Thẩm Thịnh và Kiều Mộc Căng quấn quýt, anh ta đã nảy sinh ý nghĩ trả thù, nên mới động đến Thẩm Vân. Vinh Trạm biết, Thẩm Thịnh là một kẻ phóng túng không kìm được, nhưng điểm yếu duy nhất của anh ta, có lẽ chính là người nhà.
Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy mình thật ích kỷ. Nhưng, không còn cách nào khác. Người anh ta đã yêu gần 20 năm, cứ thế bị Thẩm Thịnh cướp đi, anh ta không cam lòng, và sẽ không bỏ qua. Sự ghen ghét và hận thù vặn vẹo đó, tất cả đều trút lên người Thẩm Vân. Giọng nói của anh ta ngày càng lạnh buốt, chẳng chút bận tâm đến ánh mắt sợ hãi của cô: "Đưa cô đi."
"Em còn có việc, không cần..." Giọng phản kháng của Thẩm Vân rất nhỏ, càng giống như cô đang lẩm bẩm một mình. Tính cách của cô vốn dĩ là như vậy, ngay cả khi bị người khác làm tổn thương, cô cũng không biết nói lời quá đáng để bảo vệ mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT