Đường Đường, mang thai rồi?

Cố Đàm Dữ có phần không chắc chắn. Hắn vuốt ve bàn tay hơi lạnh của Nguyễn Đường, đưa tay vào lòng mình ủ ấm một chút, nhẹ giọng hỏi:
“Đường Đường, em còn chỗ nào thấy không thoải mái không?”

Nguyễn Đường mắt vẫn còn lim dim, ôm tay Cố Đàm Dữ, cọ mặt vào, giọng nhỏ như mèo kêu:
“Uhm…”

Không biết có phải là di chứng sau khi uống dịch dinh dưỡng kia hay không, tỉnh lại cậu nhất định phải hỏi hệ thống xem thử.

Dù gì thì nhờ có phần thuốc kia, tinh thần lực của Cố Đàm Dữ gần như đã được chữa khỏi, sau này dù Tần Lễ có định giở trò gì, cũng không còn là mối đe dọa nữa.

“Hay để anh gọi bác sĩ tới khám cho em nhé?”

Cố Đàm Dữ cảm thấy trong lòng có phần hoảng loạn. Hắn nhíu mày, đôi mắt xanh lục đậm chăm chú nhìn Nguyễn Đường, giọng nói theo bản năng dịu lại như đang dỗ dành.

Nguyễn Đường chôn mặt vào gối, mí mắt rũ xuống, dường như đã ngủ.

Cố Đàm Dữ thở dài, mở quang não gọi bác sĩ riêng tới. Dù sao đi nữa, phải kiểm tra rõ ràng tình trạng của Nguyễn Đường, nhỡ không phải mang thai mà là bệnh gì thì còn kịp thời chữa trị.

Nguyễn Đường chỉ ngủ được nửa tiếng thì đã bị Cố Đàm Dữ gọi dậy. Lúc này trời đã tối, đến giờ cơm tối rồi.

“Đường Đường, dậy ăn cơm thôi, em không đói sao?”

Cố Đàm Dữ bất đắc dĩ ôm Nguyễn Đường dậy, giúp hắn mặc quần áo, đi tất. Nguyễn Đường mềm oặt trong lòng hắn như không có xương, vừa ngáp một cái, đuôi mắt ửng hồng, nhìn lười biếng lại buồn ngủ.

Cậu dùng mũi cọ cọ vào áo Cố Đàm Dữ như mèo nhỏ làm nũng, giọng mềm mại ngọt ngào, còn mang theo chút đáng thương:
“Đói…”

Sau khi mặc đồ xong, Cố Đàm Dữ nắm tay cậu dắt xuống lầu, bất đắc dĩ cười:
“Không biết còn tưởng em là heo con đấy.”

Ăn nhiều, ngủ nhiều.

Nguyễn Đường trừng mắt lườm hắn một cái, giận dỗi:
“Mới không phải heo con!”
Heo làm gì dễ thương bằng thỏ chứ?

Trên bàn ăn, đầu bếp nữ mang ra một bát canh gà, bên trên là một lớp dầu gà mỏng. Cố Đàm Dữ nhận lấy, thổi nguội rồi đưa tới môi Nguyễn Đường:
“Nào, nếm thử một miếng.”

Sắc mặt Nguyễn Đường lập tức tái đi. Cậu do dự há miệng, nhưng vừa ngửi thấy mùi tanh liền chịu không nổi, quay đầu đi nôn khan.

Cố Đàm Dữ vội đặt bát canh xuống, đẩy ra xa, rót ly nước đưa tới:
“Đường Đường, uống ngụm nước trước.”

Nguyễn Đường uống một ngụm nước, hô hấp dần bình thường trở lại. Dù mặt vẫn hơi tái, nhưng cảm giác buồn nôn cũng đã dịu bớt.

Cậu lấy tay che miệng, nhìn Cố Đàm Dữ đầy tủi thân:
“Em… em không cố ý…”

Cố Đàm Dữ đang tốt bụng đút cậu ăn, vậy mà cậu lại quay đầu muốn nôn. Nghĩ vậy, vành mắt Nguyễn Đường liền đỏ lên, như sắp khóc đến nơi.

Cố Đàm Dữ dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cậu, giọng dịu dàng:
“Ngoan, anh không trách em.”

Trong lòng hắn, cái suy đoán kia lại được chứng thực thêm vài phần.

Cố Đàm Dữ nhìn Nguyễn Đường ngồi đó ngây ngô vô tội, không khỏi thở dài, tay vuốt ve gương mặt mềm mại kia, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.

Nguyễn Đường vẫn chỉ là một đứa trẻ con…(m đùa t đấy à? Chấm mút đã rồi bảo còn trẻ con? Bảo ấm dâu lại không chịu:)))

“Dọn mấy món này đi, đổi sang đồ ăn thanh đạm, ít muối đi một chút,” Cố Đàm Dữ quay sang dặn người hầu, mắt liếc nhìn bát canh gà, lại nhíu mày, “Gần đây đừng nấu canh gà nữa, hầm chút canh nấm thanh đạm thôi.”

Người hầu nhanh chóng vâng lời, thu dọn bàn ăn.

Nguyễn Đường nhìn đồ ăn bị dọn đi, gương mặt u sầu:
“Tại sao lại không cho em ăn?”

Cố Đàm Dữ cúi người, hôn lên chóp mũi cậu, cười nói:
“Vừa rồi em còn nôn ra mà, ăn nữa thì lại khó chịu.”

Nguyễn Đường vừa hoang mang vừa sợ hãi. Cậu không biết mình bị làm sao, chỉ uống chút canh mà cả người phản ứng kỳ lạ.

Nghĩ lại việc mấy hôm nay ăn nhiều, ngủ nhiều, sắc mặt Nguyễn Đường liền biến đổi. Cậu vội nắm lấy tay áo Cố Đàm Dữ, lo lắng hỏi:
“Em… có phải bị bệnh rồi không?”

Cố Đàm Dữ bật cười, tay chạm vào mũi Nguyễn Đường: “Đừng nghĩ linh tinh.”

“Biết đâu lại là chuyện tốt ấy chứ.”

Hắn đưa tay xoa nhẹ bụng bằng phẳng của Nguyễn Đường, đôi mắt xanh thẳm bỗng chốc trở nên sâu xa, hai môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng. Nguyễn Đường cũng không nghe rõ.

Còn chưa kịp dọn lên đồ ăn mới, bác sĩ riêng mà Cố Đàm Dữ hẹn đã tới nơi.

Sau khi dùng thiết bị chuyên dụng kiểm tra một lượt, bác sĩ nở nụ cười chúc mừng:
“Chúc mừng, vị tiên sinh này đã mang thai hơn hai tháng.”

Ông là bác sĩ riêng của nhà họ Cố, tự nhiên biết nguyên soái mới kết hôn với một nhân ngư. Mà nhân ngư thì tỉ lệ thụ thai cực cao, mang thai cũng là điều dễ hiểu.

Nguyễn Đường trừng to mắt, ngơ ngác nhìn bụng mình, muốn chạm vào mà lại không dám.

Cậu… trong bụng hắn có một ‘cục đá’ thật sao?

Nguyễn Đường vẫn chưa thể tin nổi. Sao… sao lại mang thai dễ như vậy?

Cố Đàm Dữ âm thầm tính ngày — hẳn là lần trước trước lễ cưới, lúc không dùng bao.

Không ngờ, dùng một lần liền trúng đạn.

“Thời kỳ đầu mang thai sẽ có một vài phản ứng thông thường, không có gì lạ. Có điều thân thể vị nhân ngư này hơi yếu, cần bổ sung dinh dưỡng. Thuốc là thuốc, chi bằng dùng thực phẩm bồi bổ thì tốt hơn.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, dưới tròng kính lóe sáng lên một tia, rồi nói thêm:
“À đúng rồi, mấy tháng đầu nghiêm cấm sinh hoạt vợ chồng.”

Cố Đàm Dữ không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt hơi xấu hổ. Hắn ho khan một tiếng, lại hỏi thêm bác sĩ vài vấn đề, kể cả về thực đơn bồi bổ. Sau khi hỏi xong mới tiễn bác sĩ đi.

Nguyễn Đường vẫn ngồi ngây ngốc nhìn bụng mình, dường như còn chưa kịp hoàn hồn.

Cố Đàm Dữ đến gần, sắc mặt căng thẳng, giọng khẽ hạ thấp:
“Đường Đường, xin lỗi em.”

Hắn cầm lấy tay Nguyễn Đường lạnh toát, nhẹ nhàng nói:
“Hiện tại em còn quá nhỏ, có con với em bây giờ có lẽ là một gánh nặng.”

Hắn lo Nguyễn Đường sẽ không muốn. Dù sao Nguyễn Đường vẫn còn quá trẻ, có con rồi thì chẳng thể tự do nữa. Một, hai năm đầu đều phải dồn toàn tâm toàn ý để chăm sóc.

Đứa nhỏ quá bé, không thể thiếu người bên cạnh.

Nguyễn Đường như vừa tỉnh khỏi mộng, trừng mắt nhìn Cố Đàm Dữ, tức giận nói:
“Mới không phải! Nhóc con không phải là gánh nặng của em!”

Cậu nhìn chằm chằm vào Cố Đàm Dữ, giọng có phần ương ngạnh:
“Lúc trước anh nói muốn em sinh cho anh một nhóc con, giờ còn tính không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play