xin chào các đồng răm, toi sẽ edit tiếp từ chương tiếp theo của người edit trước (130 chương đầu đã được gắn link trong văn án), cách đặt tên chương và phong cách có lẽ sẽ khác với bản trước nên là hoan hỉ hoan hỉ nha:333
***********************************************
Đối với việc này, Cố Đàm Dữ chẳng có ý kiến. Hắn gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Đường, mang theo vài phần chăm chú và nghiêm túc:
“Đường Đường, em nguyện ý chứ?”
Nguyễn Đường “vâng” một tiếng, tai lập tức đỏ ửng. Cậu ấp úng, thoạt nhìn có phần hoảng loạn, luống cuống: “Nguyện… nguyện ý.”
Lúc trước lúc hóa hình, cậu từng thấy người phàm tổ chức hôn lễ. Khi ấy, tân lang cho người rải kẹo cưới ven đường, Nguyễn Đường lén lút nhặt được vài viên, bóc lớp giấy gói rồi liếm một cái, thấy ngọt vô cùng, cậu mút cả buổi mới nỡ ăn hết.
Khi đó là ăn kẹo cưới của người khác, còn bây giờ… cậu có thể ăn chính kẹo cưới của mình.
“Hiện tại trung tâm đăng ký kết hôn vẫn chưa hết giờ làm việc, hay là chúng ta đi đăng ký luôn bây giờ đi?”
Cố phu nhân nhìn thoáng qua đồng hồ, đưa ra đề nghị.
Bà thật sự rất sợ—sợ đứa con trai mình, người luôn trầm ổn và kiềm chế, cuối cùng lại lỡ mất người trong lòng. Giờ vất vả lắm mới có một người yêu chưa kết hôn, bà thật sự lo “vịt nấu chín lại bay mất”.
“Khụ khụ,” Cố Đàm Dữ ho khan một tiếng, cụp mắt xuống, nghiêm túc nói:
“Đường Đường hôm nay người còn hơi khó chịu, đợi mai hoặc sau đó rồi đi cũng không muộn.”
Nghe vậy, nhiệt độ vừa mới rút khỏi mặt Nguyễn Đường lập tức lại bốc lên trở lại. Hắn cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng như máu, nhưng tay lại lén nắm lấy tay Cố Đàm Dữ, khẽ bóp một cái.
Ai hại ai đây chứ.
Cố phu nhân hơi ngẩn ra, lại liếc nhìn Nguyễn Đường đang cúi đầu, e thẹn ngượng ngùng—liền lập tức hiểu ra.
Tài liệu “nghiên cứu học tập” của Cố Đàm Dữ chẳng phải bà cung cấp sao, bà còn không hiểu? Hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bất quá, phu nhân họ Cố chỉ mỉm cười dịu dàng, nhấp một ngụm trà rồi nói với Cố Đàm Dữ:
“Được thôi, đợi Đường Đường khỏe hơn chút rồi đi cũng được.”
Bà cũng không tiện dạy bảo gì chỉ dặn dò “người trẻ nên biết tiết chế”, một là gần đây chuyện này vốn khó tiết chế được, hai là bà thật sự không đợi nổi được bế cháu, mong Nguyễn Đường sớm sinh ra một đứa nhỏ bụ bẫm để bà bế chơi.
Làm thêm vài lần, xác suất mang thai cũng cao hơn.
Nguyễn Đường nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, rồi quay đầu trừng Cố Đàm Dữ một cái đầy “hung dữ”.
Sau khi uống xong trà, mẹ Cố chuẩn bị cùng cha Cố ra ngoài xem phim. Nghe nói nam chính là một diễn viên mà bà rất yêu thích.
“Bảo sao Cố thúc thúc ra cửa mà mặt đen sì như vậy.”
Nguyễn Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, mắt đảo quanh tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Cố Nguyệt đâu.
“Nguyệt Nguyệt đâu rồi?”
Nguyễn Đường kéo tay áo Cố Đàm Dữ, hơi nghi hoặc hỏi,
“Chị ấy không có ở nhà sao?”
Cố Đàm Dữ thở dài một hơi, mặt không biểu cảm nói:
“Sáng nay thái tử phái người đến đón cô ấy đi rồi.”
Lúc ấy Cố Đàm Dữ còn đang ở trên lầu dỗ Nguyễn Đường ăn cơm, nên không biết chuyện xảy ra. Đến khi xuống lầu thì người đã đi mất.
Có lẽ là sợ hắn và Tần Lễ phát sinh xung đột nên Cố Nguyệt cũng không nói gì, chỉ đơn giản thu dọn ít đồ rồi đi theo họ rời đi.
Nguyễn Đường dựa vào người Cố Đàm Dữ, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Tại sao thái tử lại nhốt Nguyệt Nguyệt lại, không cho chị ấy tự do đi lại?”
Hắn từng nghe Cố Nguyệt kể, mỗi ngày cô chỉ được hoạt động trong hoàng cung. Mặc dù hoàng cung lớn thật, nhưng cũng chỉ đủ dạo hết trong một ngày.
Đến lúc ấy chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?
Cố Đàm Dữ hơi thay đổi sắc mặt, như chợt nghĩ ra điều gì. Hắn cúi đầu, nâng cằm Nguyễn Đường lên, thấp giọng hỏi:
“Anh… cũng giống như vậy sao?”
“Chưa từng dẫn em ra ngoài, bắt em suốt ngày đi theo bên cạnh anh, không để em đi tìm người khác…”
Hắn muốn Nguyễn Đường chỉ có hắn ở trong mắt, không được nhìn ai khác ngoài hắn.
Giờ nghĩ lại, Cố Đàm Dữ cảm thấy có lẽ bản thân hơi quá đáng.
Nguyễn Đường liền lắc đầu thật mạnh, mím môi, giận dỗi đưa tay bịt miệng Cố Đàm Dữ lại:
“Không cho phép anh nói mình như thế.”
“Không hề giống đâu.”
Cậu ghé lại gần hôn lên môi Cố Đàm Dữ một cái, nhẹ giọng nói: “Em là nhân ngư của anh, đương nhiên phải được nuôi bên cạnh anh.”
“Nếu rời khỏi anh, em mới sống không nổi.”
“Nhưng Nguyệt Nguyệt thì không giống. Chị ấy là một con chim trời sinh tự do, không thuộc về Tần Lễ. Nhốt chị ấy trong lồng, không có người bầu bạn, lại không có tự do… Em và chị ấy, không giống nhau.”
“Anh và Tần Lễ cũng không giống nhau.”
Nếu như nói Cố Đàm Dữ đã nhốt hắn vào trong lồng, vậy thì có lẽ chính Nguyễn Đường cũng sẽ tự mình đeo xiềng xích vào.
Vì cậu—thuộc về Cố Đàm Dữ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Đàm Dữ lúc này hiện ra nụ cười, khóe môi cong cong, đưa tay nhéo nhéo miệng nhỏ của Nguyễn Đường:
“Trong miệng em ăn đường à? Sao ngọt thế?”
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:
“Vậy anh muốn nếm thử không?”
(Lời của chó: ọe:)))
Ánh mắt Cố Đàm Dữ bỗng sâu thêm vài phần, hắn nắm cằm Nguyễn Đường, cúi đầu hôn xuống.
Mọi u ám, phiền muộn trong lòng hắn phút chốc như tan thành mây khói.
Cố Đàm Dữ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo của mình dường như rơi vào một vũng đường mật — ngọt ngào.
Hai người nghỉ ngơi cả đêm, Cố Đàm Dữ còn bôi cho Nguyễn Đường loại thuốc mỡ được đề cử rất nhiều trên diễn đàn. Thuốc đó hiệu quả rõ rệt, sáng hôm sau Nguyễn Đường đã đỡ hơn phân nửa, đi đứng cũng không còn đau.
Hai người thương lượng sẽ đi đăng ký kết hôn.
Trong thời đại tinh tế, giấy kết hôn giấy đã bị loại bỏ. Giờ chỉ cần đăng ký, hồ sơ quang não của hai người sẽ được cập nhật, tài sản và thông tin cá nhân sẽ mở cho đối phương. Cả hai sẽ được nhận một bản giấy chứng nhận hôn nhân điện tử, nếu cần, có thể tự in và đóng dấu lấy.
Lúc Cố Đàm Dữ đi đăng ký cũng không cải trang gì, vì thế vừa vào là có người nhận ra ngay.
Ánh mắt mọi người không ngừng đổ dồn lên người hắn, rồi lại nhìn sang Nguyễn Đường, như thể muốn xem thử vị “nguyên soái phu nhân” trong truyền thuyết rốt cuộc trông thế nào.
Cố Đàm Dữ mặt không cảm xúc kéo Nguyễn Đường đứng phía sau mình, che đi ánh nhìn của người ngoài. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lại mọi người, cặp mắt xanh lục sâu thẳm, băng lãnh đến mức khiến không ít người lùi bước.
Hành động ấy rõ ràng nói lên một điều:
“Người của tôi. Nhìn cái gì mà nhìn?”
Việc đăng ký kết hôn diễn ra rất nhanh, chưa đến ba phút là xong tất cả thủ tục.
Cố Đàm Dữ còn yêu cầu thêm một bản giấy chứng nhận điện tử, tính về nhà sẽ in ra, rồi lồng khung treo lên.
“Đường Đường, chúng ta về nhà thôi.”
Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường, cùng nhau đi về hướng bãi đỗ xe. Lòng bàn tay hắn hơi ướt — có vẻ như đang căng thẳng. Từ hôm nay trở đi, Nguyễn Đường đã là ‘bé vợ’ của hắn.
“Không phải nói là sẽ ăn ngoài sao?”
Nguyễn Đường hơi nghi hoặc nhìn Cố Đàm Dữ, trong mắt ánh lên vẻ tò mò bị hấp dẫn.
Cố Đàm Dữ hôn nhẹ lên chóp mũi Nguyễn Đường, giọng khàn nhẹ:
“Đường Đường, em biết người cổ xưa trên Trái Đất sau khi kết hôn bước tiếp theo sẽ làm gì không?”
Hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong veo của Nguyễn Đường, tim như bị thiêu đốt. Môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Là động phòng hoa chúc.”