Nguyễn Đường mãi đến lúc này mới cứng người lại, hỏi: “Hy sinh cái gì?”

Cậu luôn cảm thấy mỗi lần hệ thống dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện thì chắc chắn là chẳng có ý tốt gì.

Hệ thống cười khúc khích:【 Ký chủ à, ta bên này có một loại dịch dinh dưỡng trị liệu tinh thần lực cao cấp hơn, có thể nhanh chóng chữa khỏi tinh thần lực bị tổn hại của Cố Đàm Dữ. Nhưng vì đây là vật phẩm vip pro, cho nên Cố Đàm Dữ có thể sẽ không chịu nổi. 】

【 Ký chủ có thể uống phần dinh dưỡng dịch này, đến lúc đó tinh thần lực của ngươi sẽ mạnh hơn rất nhiều, ngươi có thể tự dùng tinh thần lực của mình để chữa trị cho Cố Đàm Dữ. 】

Nguyễn Đường gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi: “Vậy, cái gọi là hy sinh mà ngươi nói là gì?”

【 Vì tinh thần lực sẽ tăng vọt, ký chủ có thể sẽ cảm thấy khó chịu hoặc quá mức hưng phấn, rất cần phải "phát tiết" ra phần dư thừa năng lượng đó. Cho nên... ký chủ hiểu rồi chứ. 】

Nghe thấy hai chữ “phát tiết”, Nguyễn Đường nghiêng đầu, lập tức hiểu được “phát tiết” mà hệ thống nói đến rốt cuộc là kiểu gì.

Cậu giật giật ngón tay, đuôi mắt rũ xuống, đáng thương nói: “Vậy... vậy dịch dưỡng cúc hoa đó, ta mua thêm một ít đi.”

Hệ thống sung sướng trừ điểm tích lũy:
【 Được nha, come on bây bi〜 】

Ngày hôm sau, Cố Đàm Dữ cùng Nguyễn Đường trở về phủ nguyên soái.

Lưu Ngọc đã sớm đứng đợi ở cổng, thấy hai người về thì vẫy tay: “Nguyên soái, cuối cùng ngài cũng về rồi.”

Cố Đàm Dữ gật đầu, nắm tay Nguyễn Đường xuống xe. Như nhớ ra gì đó, hắn thuận miệng hỏi: “Dạo gần đây trong nhà ổn chứ?”

Lưu Ngọc bĩu môi, có vẻ bực mình: “Gần đây có không ít người tới tìm ngài, nói là muốn bàn chuyện với ngài, nhưng ngài không có mặt, họ cũng đành chịu, ngồi một lát rồi về.”

“Đừng để bọn họ làm phiền ta nữa.”

Cố Đàm Dữ rũ mi mắt, trong mắt có chút lạnh lùng, cười nhạt một tiếng, nụ cười kia mang theo ý trào phúng rõ rệt.

Trước kia đuổi hắn đi, giờ lại muốn hắn ra sức? Không có cửa đâu.

Tuy mấy hôm nay Cố Đàm Dữ và Nguyễn Đường không có nhà, nhưng phòng ốc vẫn được dọn dẹp sạch sẽ. Hai người sắp xếp hành lý xong liền ra ngoài.

Họ đi thử lễ phục cưới và chụp vài tấm ảnh kỷ niệm kết hôn.

Ảnh cưới chụp rất đơn giản — hai người mặc lễ phục đứng vai kề vai, mỉm cười trước ống kính. Cố Đàm Dữ một tay đặt lên vai Nguyễn Đường, động tác thân mật nhưng tự nhiên.

Dù không có nhiều động tác thân mật, chỉ cần nhìn ảnh là biết hai người yêu nhau thật lòng.

Chụp xong, Nguyễn Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên xe, Cố Đàm Dữ muốn ghé lại gần cậu, nhưng Nguyễn Đường vội đẩy ra: “Vừa rồi chuyên viên trang điểm đánh chút phấn lên mặt em.”

Cậu nghiêm túc nói, từ chối rất kiên quyết: “Anh mà hôn là dính phấn đấy.”

Cố Đàm Dữ bật cười, lấy khăn ướt trong xe, nhéo cằm Nguyễn Đường, cẩn thận lau sạch mặt hắn, rồi cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Đường.

“Được rồi, giờ không còn phấn nữa.” Hắn buông tay, cầm vô lăng, “Hôm nay về nhà ăn cơm.”

Nguyễn Đường dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Buổi chiều, Cố Đàm Dữ lấy thiệp mời ra, viết tên người được mời từng tấm một. Nét chữ của hắn mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, mang theo khí chất cứng cỏi. Nguyễn Đường ngồi một bên chép lại chữ của Cố Đàm Dữ, từng nét vô cùng chăm chú.

Nguyễn Đường không muốn tổ chức hôn lễ quá long trọng. Sau khi bàn bạc với Cố Đàm Dữ, họ quyết định chỉ mời bạn bè thân thiết, vì vậy thiệp mời cũng không nhiều. Hai người không mất nhiều thời gian để viết xong.

Cố phu nhân và Cố tiên sinh cũng được đưa vài tấm thiệp trống, tùy ý mời một số người trong giới quyền quý, coi như đôi bên cùng giữ thể diện.

Trước khi ngủ, Nguyễn Đường uống lọ dịch dinh dưỡng chữa trị tinh thần lực.

Không thể không nói, hệ thống quả thật không sai — hắn cực kỳ hưng phấn, đến mức nhìn Cố Đàm Dữ cũng có chút kỳ quái.

Khi Cố Đàm Dữ từ phòng tắm đi ra, liền thấy Nguyễn Đường ngồi ngơ trên giường, mắt nhìn chằm chằm mình.

Đôi mắt đào hoa như vương sương, lấp lánh hơi nước, trông mông lung lại ngây ngô.

Trên má Nguyễn Đường hơi ửng hồng, môi hồng nhạt mím lại, ngón tay xoắn lấy mép chăn, miệng lẩm bẩm gì đó.

Cố Đàm Dữ tiến lại gần, nâng cằm Nguyễn Đường, ánh mắt sâu thẳm: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

“Là muốn anh à?”

Nguyễn Đường nhìn chằm chằm Cố Đàm Dữ, chủ động lại gần, ngoan ngoãn gật đầu, giọng ngọt ngào: “Muốn.”

Hắn ôm lấy Cố Đàm Dữ, cọ mặt vào vai hắn, “Muốn thân thân mãi.”

Ánh mắt Cố Đàm Dữ lập tức sâu thêm, hơi thở nặng hơn vài phần, bất lực gọi: “Đường Đường…”

Cuối cùng thật sự là hôn mãi không ngừng.

Sau đó, Cố Đàm Dữ phát hiện Nguyễn Đường dạo gần đây không hiểu sao lại đặc biệt dính lấy hắn.

Tần suất khóc cũng giảm hẳn.

Bao trong nhà dùng cũng ít đi nhiều, chẳng mấy chốc liền không cần đến nữa.

Ngược lại, Nguyễn Đường lại cứ quấn lấy Cố Đàm Dữ, làm hắn thở hổn hển, không chịu nổi, cuối cùng vẫn phải cùng Nguyễn Đường “lăn giường” thêm một trận.

Dù đã cẩn thận rửa sạch, nhưng Cố Đàm Dữ vẫn có chút không yên tâm.

Người cá có tỉ lệ thụ thai cực cao, hắn lo Nguyễn Đường sẽ mang thai.

Nhưng Nguyễn Đường lại không bận tâm mấy, chỉ vùi trong lòng Cố Đàm Dữ, nhắm mắt lại thở đều, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy vạt áo Cố Đàm Dữ, trông đầy ỷ lại.

Cố Đàm Dữ khẽ thở dài, ngón tay vuốt ve mặt mày Nguyễn Đường, thấp giọng nói: “Tiểu nghịch ngợm.”

Hôn lễ diễn ra đúng như dự định. Hai người tuyên thệ trước tượng thần, trao nhẫn, rồi hôn nhau.

Cố Đàm Dữ hiếm thấy có chút thẹn thùng, nhìn Nguyễn Đường, vành tai đỏ bừng, như bị sốt nhẹ.

Trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười nhạt, tuy không rõ ràng nhưng lại thật lòng, chỉ cần nhìn qua là biết hắn thật sự rất vui, chẳng có chút miễn cưỡng nào.

Thái tử cũng tới dự hôn lễ — dù gì cũng là người hoàng gia. Tuy Cố Đàm Dữ không vui, nhưng cũng không đuổi đi.

Có điều Nguyễn Đường để ý thấy Thái tử không đứng cạnh Cố Nguyệt, dường như hai người đang có mâu thuẫn gì đó. Sắc mặt Cố Nguyệt hơi tái, nhưng vẫn cố gắng cười nói không có chuyện gì.

Dù hôn lễ không tổ chức quá lớn, nhưng vẫn gây xôn xao trên mạng — dù sao thân phận Cố Đàm Dữ quá nổi bật, fan nữ trên mạng không ít.

Trước kia khi livestream còn có người không tin hai người là thật, nhưng giờ thì ai cũng phải đối mặt với hiện thực.

Dù vậy, vẫn có nhiều lời đồn đại, nói Cố Đàm Dữ không thật lòng yêu Nguyễn Đường, chỉ là để ứng phó với Thái tử, nếu không sao lại tổ chức hôn lễ đơn giản như vậy?

Hai tháng sau hôn lễ, Nguyễn Đường ăn uống ngày càng nhiều, mỗi ngày có thể ăn hai bát cơm, chưa kể ăn vặt và trái cây. Bình thường đọc sách một chút, nhắm mắt cái là ngủ, cả người dường như càng ngày càng thích ngủ hơn.

Cố Đàm Dữ quan sát Nguyễn Đường một lượt, cuối cùng cũng nhận ra... có gì đó không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play