Nói xong câu đó thì Trang Hành cố gắng đứng dậy, phủi phủi tay áo và vạt áo. Mấy cọng lông chim từ ống tay và tà áo rơi xuống đất. Thiếu niên thấy cũng quen rồi, bình tĩnh nhặt mấy chiếc lông đó đặt qua một bên, miệng thì nhẩm lại lời cậu vừa nói: “Làm giàu… Cách nói cũng thật độc đáo.”
Trang Hành lại ngồi phịch xuống, uể oải nói: “Lang đệ, ngươi biết Kỳ Vương ở cái chỗ khỉ ho cò gáy kia đã chiêu binh mãi mã như thế nào không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Trước khi ngươi nói thì ta hoàn toàn không biết hắn đang âm thầm tích binh. Nếu hắn định làm nên chuyện, thì tất nhiên phải không thiếu lương thực, không lo vàng bạc. Kỳ Quốc gần biển, chắc là chế muối, cũng có thể ra khơi. Hoặc là cả hai.”
Trang Hành trừng to mắt, không kìm được trở tay đấm một cái vào ngực hắn: “Ngươi được đó nha! Bị ngươi đoán trúng rồi! Ngươi chỉ là một công tử tiểu quốc mà hiểu biết nhiều thật!”
Động tác này với Trang Hành mà nói thì rất đỗi bình thường, thuộc kiểu thân thiết giữa bạn bè. Ở kiếp trước, hành động này có nghĩa là “Huynh đệ, ngươi thật ngầu đó!” Nhưng thiếu niên là người cổ đại, mà lại là kiểu người cao cao tại thượng, dù trong doanh trại có làm càn thì cũng không ai dám vung tay đánh lên người hắn như vậy. Chỉ là Trang Hành bây giờ toàn thân mệt rã rời, cú đấm này cũng nhẹ như cào ngứa, cảm giác như… đang làm nũng.
Thiếu niên bỗng đỏ cả vành tai, nét mặt cứng đờ, cả người căng chặt như dây cung.
Trang Hành không phát hiện gì bất thường, vẫn cảm thán: “Kỳ Vương đúng là người quyết đoán! Hắn chi rất nhiều tiền để mời các thợ chế muối lão luyện, kiếm lời nhờ bán muối lậu. Ngoài ra còn có hải sản, cũng là nguồn thu nhập lớn. Tuy không bảo quản được lâu, nhưng hắn ướp muối thành khô, rồi đem bán đi nơi khác, cũng kiếm được khối tiền. Đúng rồi, còn có cả trân châu, san hô…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT