Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu, Mãn Mãn nghiêng người nhìn, thấy mẹ đang mỉm cười dịu dàng với mình. Trong khoảnh khắc, lòng bé như được rót đầy mật ngọt, cũng toe toét cười theo.
“Tiểu Trương, cảm ơn em. Dạo này ngày nào cũng nhờ em chạy tới chạy lui vất vả.” Giọng Khương Ninh Ninh đầy áy náy. Cô đứng dậy, lấy vài miếng thịt heo khô trong ba lô dúi vào tay cậu.
Nếu ở thời hiện đại, Tiểu Trương cũng chỉ là sinh viên đại học năm nhất. Đem được mấy món này đến đây, chắc chắn tốn không ít công sức.
“Nhìn em dạo này bôn ba suốt, cả mặt cũng hóp đi một vòng. Chờ về lại căn cứ, chị nhất định tự tay nấu một bữa thật ngon đãi em, đến lúc đó đừng từ chối đấy nhé!”
Tiểu Trương thấy ấm lòng hẳn, vui vẻ đồng ý: “Dạ, em nghe chị.”
Trong bệnh viện, ai mà chẳng biết tay nghề nấu ăn của Khương Ninh Ninh nổi tiếng cỡ nào. Nếu không phải có đội trưởng Hoắc “canh cửa”, chắc hẳn ngày nào cũng có người tìm cách sang số 7 để “ăn ké”.
Nghĩ đến mấy tin đồn gần đây, cậu không nhịn được giải thích:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT