Kim đồng hồ đã điểm 05:30, có một gương mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng đang nhìn về phía màn hình máy tính nhưng năm ngón tay vẫn đều thoăn thoắt gõ lên bàn phím. Diệu Khuê đang chật vật với bài luận văn tốt nghiệp của mình.
Đỗ vào đại học Ngoại Thương để rồi tốt nghiệp với tấm bằng loại khá? Đó có lẽ được xếp vào hàng những điều nhục nhã nhất mà Diệu Khuê không dám nghĩ tới, và đồng thời cũng là động lực để cô hoàn thành bài luận văn quyết định.
Diệu Khuê đang ngồi đọc đi ngẫm lại từng câu từng chữ, thì bỗng giật bắn mình, bây giờ đã là 05:59, mà đúng 06:00 là đường link của trường hết hạn. Đây là năm đầu tiên nhà trường ứng dụng cách thức nộp bài trực tuyến qua đường link nhà trường cung cấp. Điều này không chỉ giảm bớt mệt nhọc cho giảng viên khi chấm luận văn tốt nghiệp, mà còn là nỗi sợ của những sinh viên chuyên kì kèo, nộp không đúng hạn. Đương nhiên Diệu Khuê không nằm trong số đó, chỉ khổ nỗi cô cầu toàn quá mức.
Ngay khi màn hình máy tính hiện lên dòng chữ màu đỏ in đậm "ĐÃ HẾT HẠN NỘP", Diệu Khuê gục ngay xuống bàn học. Đầu óc cô vẫn rối tung với mớ suy nghĩ, đắn đo về bài luận. Chẳng biết mình có thiếu sót gì không? Câu từ đã chính xác hay vẫn còn sai số chỗ nào?
Nếu được chọn lại, chắc chắn cô sẽ không chọn cái ngành quản trị kinh doanh chết dí này. Phương án sẽ là đi tu rồi tiếp quản cô nhi viện cùng các sơ. Vậy có phải sẽ nhàn hạ biết bao không? Nằm sấp trên giường, Diệu Khuê bỗng chấn chỉnh lại suy nghĩ. Cô là niềm tự hào của cả mái ấm cơ mà! Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy, thì sao có thể khiến các sơ hạnh phúc được cơ chứ! Thôi thì đâm lao phải theo lao, cô đã quyết định cả đời này sẽ sáng lấp lánh rồi, không được mờ nhạt. Chẳng đến một phút sau, cô nàng bị cơn mệt nhoài đánh gục, chìm sâu vào giấc ngủ.
...
Hôm sau, Diệu Khuê ngủ đến tận 5 giờ chiều. Cô mơ màng ngủ dậy thì thấy điện thoại có một thông báo. Đáng ra là cô nàng sẽ lơ đẹp điện thoại luôn, nhưng đôi mắt bỗng lướt qua dòng chữ màu đen in đậm trên thanh thông báo "THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG THỰC TẬP SINH...". Tuyển dụng thực tập sinh? Mà đó giờ cô chỉ theo dõi đúng một công ty mơ ước-Công ty Cổ phần Tập đoàn Sơn Lâm.
Nhanh chóng rửa mặt mũi để đọc thông tin nóng hổi, Diệu Khuê khắc ghi ngay vào trí nhớ cột mốc quan trọng: Ngày 20/07, ngày phỏng vấn để tuyển dụng lứa thực tập sinh mới cho Tập đoàn.
Tâm trạng Diệu Khuê bỗng vui vẻ khó tả. Ước mơ tuổi mười lăm của cô sắp thành hiện thực rồi! Làm ở Tập đoàn Sơn Lâm, từng bước phát triển bản thân và cả nơi mình lớn lên nữa. Nghĩ đến thôi mà đã đủ để cô hạnh phúc cả ngày. Song, "Vẫn chưa biết kết quả tốt nghiệp sẽ ra sao mà?", dòng suy nghĩ nhỏ nhưng đủ để kéo cô nàng về lại thực tại. Diệu Khuê lập tức úp điện thoại, nhanh chóng soạn đồ về nhà để thoát khỏi những suy nghĩ rối ren chẳng thể giải đáp ở nơi phố thị.
...
"Các mẹ yêu ơi! Con về rồi!". Tiếng gọi thất thanh lẫn cả tiếng cười vang lên, khiến ai trong mái ấm cũng phải giật mình ngoảnh lại. Diệu Khuê xách vali chạy nhanh vào bên trong sân chơi, mắt cười rạng rỡ híp cả vào. Các sơ đang chuẩn bị bữa tối vội vàng chạy ra.
"Con mới về à? Sao không báo trước mẹ ra đón! Sao tự nhiên lại về thế này? Ở trên đó có gì khó khăn à?". Sơ Thu hỏi han dồn dập, thể hiện tình yêu thương và sự lo lắng khôn nguôi dành cho cô con gái bé nhỏ này.
"Con mới về thôi ạ! Làm xong luận văn tốt nghiệp nên con chạy về với mẹ luôn, chứ con có làm sao đâu!", cô bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi khi mẹ nỡ nghĩ rằng cô bị làm sao nên mới mò về đây. "Ở nhà mình lúc nào cũng vẫn là thoải mái nhất!", ngay sau đó liền chạy ù ra ôm mấy đứa nhóc, cưng nựng hít hà.
Ở đây, Diệu Khuê luôn được các mẹ nhắc đến vô cùng tự hào. Cô là tấm gương cho các em nhỏ, không những đỗ đại học top đầu, mà năm nào cũng được học bổng, không cần tốn tiền đóng học phí. Lên thành phố, cô cũng tự túc, làm việc ngày đêm để có đủ kinh tế lo cho sinh hoạt của mình, tuyệt nhiên chưa bao giờ ngửa tay xin các mẹ.
Ở trên thành phố, có thể cô chỉ là một hạt cát nhỏ, cố gắng lăn lộn để chứng minh bản thân giống bao hạt cát nhỏ bé khác. Nhưng khi trở về mái ấm này, cô luôn được chào đón, dù thất bát hay vang danh, đây vẫn luôn là nơi cô cảm giác được thuộc về, được che chở và yêu thương nhất.
...
Tối đó, bữa cơm rôm rả hẳn, Diệu Khuê về, đồng thời cũng mang đầy ắp tiếng cười và hàng ngàn câu chuyện về. Bỗng cô đứng dậy, gọi lớn "Quỳnh Anh! Hạo Nhiên! Ra đây chị cho quà này!", rồi cô đi vào phòng, tầm hai chiếc hộp đồ chơi to đùng chồng lên nhau, tươi cười nói "Hộp màu hồng là của Quỳnh Anh, hộp màu xanh là giày đá bóng của Hạo Nhiên!".
Hai đứa nhỏ nhận quà xong liền hét lớn vì sung sướng "Chúng em cảm ơn chị Khuê xinh đẹp!", đứa con trai còn lại gần, hôn lên má cô một cái. "Mấy cái đứa này, bắt đầu biết nịnh nọt rồi đấy!", Diệu Khuê bĩu môi tỏ vẻ đánh giá, rồi cúi xuống dặn dò "chị tặng quà là vì hai đứa đều vừa trải qua hai lễ lớn là Rước lễ và Tuần lễ Thêm sức. Điều đó cũng đánh dấu sự trưởng thành của hai đứa rồi, Quỳnh Anh và Hạo Nhiên nhớ phải chăm chỉ hơn, rồi nghe lời các mẹ, phụ giúp mọi người nhiều hơn nghe chưa!", hai đứa nhỏ đồng thanh "DẠ!" đầy rõ ràng và dứt khoát. Diệu Khuê tỏ vẻ mãn nguyện, nhưng chốt hạ bằng câu nói nhỏ giọng đáng sợ "chị mà nghe các mẹ gọi điện than phiền, là sẽ từ thành phố về đây tẩn không chừa đứa nào đâu đó!". Nói xong mới chịu buông tay khỏi bả vai, cho hai đứa đi.
Chưa đầy một phút sau đã vẫy vẫy tay, lớn giọng "này mấy đứa! Không đứa nào rửa chén rjwar
...
Đêm nay Diệu Khuê nằm ngủ cùng sơ Thu-người đã thay bố mẹ cô, nuôi cô khôn lớn từ lúc bố mẹ cô biến mất năm cô 3 tuổi. "Học xong, Diệu Khuê đã có phương án mình sẽ làm gì chưa?", giọng mẹ Thu trầm ấm, đầy ân cần và lo lắng. Diệu Khuê nghiêng người về phía bà, nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng của bà "Con cũng đang định nói chuyện này với mẹ". Đột nhiên cô nằm dậy nửa người, nhìn vào mắt sơ Thu, nói kiên định "Con muốn học thạc sĩ. Học, học nữa, học mãi mà mẹ, con muốn học thật cao, rồi kiếm thật nhiều tiền. Sau đó sẽ lo cho mẹ, cho các em, rồi cả mái ấm của mình!". Rồi cô nằm vào lòng mẹ, thủ thỉ "mẹ tin con nhé! Con sẽ nhất định sẽ được!".
Sơ Thu dùng tay xoa xoa lên mái tóc của Diệu Khuê, nhỏ giọng cất tiếng "mẹ tin con làm được tốt, nhưng Diệu Khuê này, nếu ở thành phố mệt quá, hay hôm nào đó nhỡ ra không được thuận lợi, cứ về đây ăn bữa cơm nha con! Về đây, mẹ đón, đừng cố nhà! Mẹ thương em bé của mẹ lắm!".
Nước mắt cô lưng tròng, cô thật sự hoàn toàn yếu lòng trước mái ấm, trước những đứa trẻ nơi đây, và mẹ Thu-người duy nhất yêu cô cô điều kiện. Cô rúc sâu vào lòng mẹ hơn để che giấu những giọt nước mắt của mình. Không chỉ vì lòng tự trọng của một người con gái trưởng thành, mà còn là nỗi sợ mẹ sẽ lâng lo, sẽ trằn trọc vì chuyện của mình. Diệu Khuê mau chóng cất lời "mẹ ơi muộn rồi! Chúng ta mau ngủ thôi! Con chúc mẹ ngủ ngon ạ!". Mẹ Thu khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại "Ừ! Diệu Khuê của mẹ ngủ ngon, mẹ xoa lưng cho con ngủ!".
...
Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng ấm áp để chuẩn bị lên thành phố, Diệu Khuê đứng dậy, khua tay múa chân, thông báo với mọi người "Mọi người ơi! Tuần sau chính là lễ tốt nghiệp của con, mọi người hãy đến nha. Nhớ là phải đến hết, đến sạch, không một ai được trốn đâu đấy nhé!". Diệu Khuê khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi đầy đáng yêu. Bỗng sơ Thu bên cạnh nhỏ giọng hỏi kỹ "Liệu có đủ chỗ không con? Con mời vậy đám trẻ tưởng thật sẽ đến đông đủ hết mất!"
Diệu Khuê bất ngờ, mời vậy là mời thế nào? Tất cả đều là chân thành của cô chứ có phải mời lơi đâu! "Từ bao giờ mẹ khách sáo như thế vậy ạ? Con mời thật mà, mẹ Thu quan trọng nhất quả đất mà không có mặt buổi hôm đó là con sẽ suy sụp lắm đó!", cô vờ bĩu môi, mắt long lanh.
"Rồi! Mẹ sẽ đi, ai cũng sẽ có mặt hết", mẹ Thu đắn đo rồi cũng thở hắt ra, đồng ý với lời mời đáng yêu của con gái. Diệu Khuê thầm nghĩ, tốt nghiệp của cô chỉ cần vậy là trọn vẹn, chẳng cần gì hơn nữa, chỉ cần mái ấm là đủ!