Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.

Chu Nhữ Sơn qua đời. Bác sĩ cấp cứu gần hai tiếng đồng hồ cũng không thể giữ ông lại được, ông thậm chí còn chưa kịp ăn bữa cơm cuối cùng.

Quản gia Trần lúc ấy níu lấy tay bác sĩ, liên tục nhắc đến chuyện Sở Dự đã tới, khăng khăng cho rằng lúc đó tinh thần của Chu Nhữ Sơn rõ ràng rất tốt. Ông không ngừng gieo rắc nghi ngờ, rằng tại sao lão gia lại ra đi chỉ một lát sau khi gặp Sở Dự.

Bác sĩ không muốn dây dưa với ông. Mãi cho đến khi Chu Minh Tùng, người cha vốn không màng thế sự của Chu Tỉ xuất hiện, ông ta nhận lấy bản báo cáo từ tay bác sĩ, xem xong rồi chỉ nói với người quản gia trung thành một câu: “Cha tôi, đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.”

Vì sao lão nhân ấy lại cố chấp muốn gặp Sở Dự đến vậy, trong lòng mỗi người đều tự biết rõ.

Ngay trong ngày tin tức về cái chết được truyền ra, thời gian tổ chức tang lễ cũng được ấn định. Truyền thông vây quanh Phương Viên như diều hâu rình mồi, trong đó không ít kẻ đang mong chờ thị trường chứng khoán của Hoa Thượng sụp đổ.

Tang lễ được tổ chức tại Phương Viên. Nhiều phương tiện truyền thông khi đưa tin đã cố tình xoáy sâu vào lý do Chu Nhữ Sơn không muốn lá rụng về cội ở Quảng Châu, chính là vì vụ bê bối ba năm về trước. Thậm chí có kẻ còn bám riết theo xe tang để săn tin nóng, âm mưu dùng những chuyện cũ này để giáng một đòn nặng nề vào Hoa Thượng. Nhưng thực tế đã cho những kẻ đó một cái tát vang dội.

Thị trường chứng khoán của Hoa Thượng không những không sụt giảm vì sự ra đi của Chu Nhữ Sơn, mà ngược lại còn trên đà tăng trưởng khi Chu Tỉ trở thành người kế nhiệm.

Vào ngày tang lễ, Phương Viên chỉ có những vị khách đến viếng, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Nhưng trong số đó, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Sở Dự.

Một tay săn tin mắt sắc đã phát hiện ra điều này, vội vã rời đi để rồi cả một đội quân truyền thông rầm rộ tìm kiếm tung tích của Sở Dự. Cuối cùng, họ tìm được khách sạn mà cậu đã ở khi đến Thượng Hải.

Họ ém quân bên ngoài khách sạn từ sáng đến tối, nào ngờ Sở Dự đã sớm được người khác lặng lẽ đưa đi từ đêm nào.

Đó chính là đêm cậu nhận được tin Chu Nhữ Sơn qua đời.

Chỉ là, người đến đón cậu không phải từ Phương Viên, mà là từ văn phòng Tổng giám đốc của Hoa Thượng.

Sở Dự được đưa đến căn nhà cũ mà Chu Nhữ Sơn để lại cho cậu. Nơi này cách khu thương mại sầm uất một khoảng rất xa, nhà cửa tuy cũ kỹ nhưng được cái yên tĩnh.

Sau khi được đưa đến đây, mỗi ngày ngoài việc có người đúng giờ mang thức ăn đến, cậu gần như không giao tiếp với bất kỳ ai.

Cũng may, cậu sớm đã mất đi khao khát giao du, và cũng biết cách tự tìm thú vui cho mình.

Chiếc dương cầm cũ trong phòng là thứ mà Sở Dự thích chạm vào nhất những lúc rảnh rỗi. Ngoài ra, cậu dành phần lớn thời gian trong phòng tập để luyện tập bản nhạc cho buổi biểu diễn sắp tới.

Nhưng chuỗi ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu. Vào ngày thứ năm, khi đang định luyện đàn, Sở Dự vì không đợi được bữa sáng và bữa trưa được giao tới, lại muốn giảm bớt sự khó chịu do cơn sốt nhẹ, cậu đã chọn cách uống thuốc khi bụng đói, nhưng tình hình không hề khá hơn.

Người giao bữa tối đến vào chạng vạng, bấm chuông một lúc lâu không thấy ai mở cửa, liền lẩm bẩm chửi thề vài câu trước cửa, đặt phần ăn của cả ngày xuống một cách tùy tiện rồi rời đi.

Sở Dự sốt đến mơ màng, nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng không thể dậy ngay được. Đợi đến khi cậu choàng tấm chăn ra lấy đồ ăn về phòng, mở ra thì thấy canh đổ lênh láng hòa cùng lớp dầu mỡ đã đông lại, một cảm giác buồn nôn tức thì dâng lên. Cậu vội lao vào nhà vệ sinh, tiếng nước xối và tiếng nôn mửa trở thành những âm thanh duy nhất trong căn nhà rộng lớn.

Đêm đó, Hàn Vũ nhận được điện thoại của Sở Dự, nhờ anh ta phải sắp xếp một vị bác sĩ thật kín miệng đến đây.

Chỉ là, trong lúc Hàn Vũ đang lo sốt vó sắp xếp bác sĩ, Sở Dự đã sốt đến thần trí không còn minh mẫn, đang nằm co ro trong bồn tắm lạnh lẽo, canh giữ bên cạnh bồn cầu, sợ rằng khi muốn nôn sẽ không chạy kịp.

Cậu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngớt, cố gắng gượng dậy để mở cửa cho vị bác sĩ đang ở ngoài, nhưng bất lực vì toàn thân mệt lả và rét run.

Ngay khi cậu cố gắng vịn vào thành bồn tắm để đứng dậy, chân lại giẫm phải chiếc chăn đang khoác hờ trên người. Cậu lảo đảo, tấm lưng đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo. Cơn đau buốt khiến Sở Dự choáng váng, đầu óc quay cuồng, hai mắt mờ đi. Cuối cùng, cả người cậu mềm nhũn, trượt dọc theo thành bồn rồi bất tỉnh.

Sở Dự lại một lần nữa chìm vào giấc mơ, chỉ là lần này, sự hoảng loạn của cậu dường như đã được xoa dịu phần nào.

Cậu như đang lạc giữa một màn sương, cố gắng vén lớp sương mù mông lung trước mắt, và luôn thấy trong mơ có hai bóng người đang say sưa hòa tấu trên sân khấu, nhưng rồi lại thấy chính mình đang quỳ gối dập đầu trước mặt người khác.

Cậu không nếm được vị ngọt của hạnh phúc, chỉ cảm thấy sự đè nén trong nội tâm ngày một gia tăng, dần dần khiến cậu ngạt thở, khiến cậu hoang mang.

“Ca ca, em sợ…”

Khi Chu Tỉ tiến lại gần ghế sô pha, anh đột nhiên cứng người lại vì câu nói mê của cậu. Bàn tay đang cầm chiếc khăn lạnh khựng lại giữa không trung, ngay trên vầng trán của Sở Dự. Anh ngẩn người nhìn gương mặt say ngủ gần trong gang tấc, một lúc sau mới cứng nhắc đặt chiếc khăn lên vầng trán nhẵn bóng ấy. Rồi anh chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, trầm mặc một hồi lâu.

Anh khẽ đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Sở Dự, giống như lúc nhỏ vẫn thường dỗ cậu ngủ.

Hành động này khiến người đang chìm trong ác mộng dần bình tĩnh trở lại, hơi thở dồn dập cũng trở nên đều đặn, hàng mi vương lệ khép lại, chìm vào giấc ngủ say.

Anh vỗ nhẹ lên tấm thân nóng rực của Sở Dự, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay mình cũng dần tăng lên. Mỗi cái vỗ về của anh đều trở nên xa lạ và cứng ngắc.

Dần dần, bàn tay an ủi ấy rời khỏi tấm lưng gầy gò, dừng lại trên má Sở Dự.

Ánh mắt Chu Tỉ dấy lên một tia đau lòng. Anh khẽ cúi xuống gần hơn, hơi thở cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng.

Khi anh nhận được điện thoại của Hàn Vũ, anh đang chuẩn bị đến Hoa Thượng để xử lý các vấn đề liên quan đến di sản. Lúc đó, nghe Hàn Vũ trong điện thoại nói rằng Sở Dự mất liên lạc, anh cũng chỉ thản nhiên đáp một câu rằng người đang ở nhà cũ.

Huống hồ, anh đã cho người theo dõi, mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến, chuyện mất liên lạc đúng là vô căn cứ.

Chỉ đến khi nghe Hàn Vũ nhắc đến việc Sở Dự gọi điện nhờ anh ta cử bác sĩ đến, anh mới mơ hồ nhận ra tình hình có chút không ổn.

Chờ Hàn Vũ nói xong đầu đuôi câu chuyện, anh hoàn toàn không nghe rõ những lời dặn dò như lửa đốt ở đầu dây bên kia nữa. Anh chỉ nhớ mình đã bảo tài xế quay đầu xe, lao về phía căn nhà cũ.

Khi anh đến nơi, chẳng buồn để tâm đến vị bác sĩ đang luống cuống muốn nói lại thôi, anh vội vàng rút chìa khóa trong túi ra, mở cửa rồi lao vào. Cho đến khi tìm thấy bóng hình đang run rẩy và bất tỉnh trong bồn tắm.

Đôi tay anh bế Sở Dự ra khỏi bồn tắm mà không dám dùng chút sức lực nào, chỉ cảm thấy người trong lòng dường như còn nhẹ hơn cả ba năm trước. Gương mặt đỏ bừng vì sốt của cậu áp vào ngay vị trí trái tim anh, gần như muốn thiêu đốt cả lồng ngực anh.

Bác sĩ ngăn Chu Tỉ định đưa người về phòng ngủ, yêu cầu anh đặt Sở Dự xuống ghế sô pha để tiện kiểm tra. Ngay lập tức, ông cùng y tá lấy thiết bị ra để xử lý tình hình.

Chu Tỉ bị đẩy ra xa, hoàn toàn không thấy được động tĩnh trên ghế, chỉ nghe thấy vài tiếng rên đau đứt quãng vọng lại, khiến anh hoàn toàn mất bình tĩnh, không ngừng đi đi lại lại tại chỗ.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình đang dao động quá lớn. Để thoát khỏi sự mất kiểm soát do tình huống trước mắt gây ra, anh chọn cách lảng tránh.

Vì vậy, khi đi ngang qua phòng bếp, anh vô tình liếc thấy túi nilon bị vứt trên đảo bếp.

Những vật ngoại cảnh thường giúp người ta nhanh chóng tìm lại lý trí, và lúc này, anh không khỏi nghi ngờ mọi thứ.

Chính vì thế, ý thức đã đi trước cả quyết định, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại bước chân về phía nhà bếp.

Khi thấy chiếc túi nilon chứa đầy thức ăn đã đổ nát, ngửi thấy mùi dầu mỡ khó tả xộc vào mũi, Chu Tỉ cau mày, đáy mắt cũng dần ánh lên ngọn lửa giận.

Lúc Chu Tỉ gọi điện thoại xong và quay trở lại, bác sĩ và y tá trong phòng khách đang nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc.

Anh liếc nhìn người trên sô pha, xác định cậu tạm thời không sao rồi mới cùng bác sĩ ra khỏi nhà.

Đêm đã khuya, đường phố không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn đường màu cam cần mẫn làm việc.

Bác sĩ nói với Chu Tỉ vài lời thấm thía, nhưng khi nói, Chu Tỉ bắt gặp được ánh mắt né tránh của ông, dù vậy anh cũng không hỏi đến cùng. Anh tiễn họ đi rồi mới quay trở lại vào trong.

Giờ phút này, anh nửa quỳ bên cạnh ghế sô pha, tâm trí đắm chìm vào gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Câu nói mê vừa rồi của Sở Dự khiến anh cảm thấy mệt mỏi và bất lực chưa từng có, rút cạn toàn bộ sức lực của anh.

Ca ca.

Anh được xem là ca ca kiểu gì chứ?

Cảnh trong mơ như những lớp sóng vỗ vào bờ, dồn dập ập đến, khiến Sở Dự đang chìm sâu trong giấc mộng không cách nào thoát ra được.

Cậu thở hổn hển, muốn né tránh vô số bàn tay đang vươn về phía mình từ sau lưng, muốn thoát khỏi chiếc giường không rõ lai lịch kia. Cả người cậu cảm thấy hoảng loạn đến tột cùng.

“Đừng! Mau thả tôi ra!” Sở Dự đột ngột mở trừng mắt hét lên, tay nắm chặt lấy chăn, hai mắt sợ hãi nhìn lên trần nhà.

Chu Tỉ vừa mới buông cậu ra, cau mày nhặt chiếc khăn lông rơi bên cạnh, nhẹ giọng gọi: “Dự Tử.”

Một tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ mép giường. Sở Dự, vì sốt cao mà tai ù đi, chậm rãi quay đầu theo hướng âm thanh, cuối cùng cũng nhìn rõ người đang ngồi bên cạnh.

Cậu mang theo vẻ mặt khó tin, không phân biệt được đây là mơ hay thực, chỉ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc cất lên tiếng gọi khàn khàn: “Ca ca.”

Sao lại là ca ca?

Lẽ nào mình vẫn chưa tỉnh?

“Sao mình vẫn còn đang mơ thế này.” Sở Dự lẩm bẩm.

Cậu cảm thấy thái dương không ngừng đau nhói, ngoài ra, bụng cậu cũng đang quặn lên từng cơn.

Trong phòng ngủ chìm vào tĩnh lặng. Chu Tỉ không trả lời, cho cậu đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Mà Sở Dự sau khi nói xong, vì quá yếu nên khó có thể mở miệng lần nữa. Cổ họng ran rát, cơ thể mỏi mệt và nặng trĩu đều đang nhắc nhở cậu hãy tìm về lý trí.

Chu Tỉ tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đã thu lại những suy tư nơi đáy mắt, cố gắng nói chuyện với cậu bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

“Anh có nấu cháo, nếu đói thì dậy ăn một chút.” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, tay áo vì nấu nướng mà đã được xắn lên.

Nghe câu hỏi, Sở Dự cũng dần tỉnh táo lại, nhận ra cảnh tượng trước mắt không phải là mơ. Cậu chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Chu Tỉ buột miệng đáp: “Năm giờ sáng.”

Sở Dự nhận ra, có lẽ anh đã chăm sóc mình suốt cả một đêm.

Cậu nghĩ, liệu trong mơ mình có nói mê sảng gì không?

Có nói điều gì không nên nói khi những cảnh tượng không thể chịu đựng nổi kia xuất hiện không?

Nhưng Chu Tỉ cũng đâu có quan tâm. Nếu quan tâm, anh đã điều tra từ ba năm trước rồi, chứ không phải đến hôm nay mới tỏ ra nghi ngờ vì một câu nói vớ vẩn của cậu.

Sở Dự quay lưng lại, cuộn tròn người, vùi cả thân thể vào trong chăn, nói: “Cảm ơn, em có thể tự chăm sóc mình.”

Chu Tỉ vẫn đang cầm chiếc khăn dùng để hạ sốt cho cậu, cảm nhận hơi ấm của nó dần biến mất trong lòng bàn tay. Anh nhìn bóng lưng mỏng manh kia, ánh mắt trầm xuống.

Sau đó, anh ném chiếc khăn lên tủ đầu giường một cách tùy tiện, vừa hạ tay áo xuống vừa nói: “Tốt nhất là sống sót mà ký cho xong bản hợp đồng di sản ông nội để lại cho cậu đi.”

Sở Dự nhỏ giọng đáp: “Em sẽ ký. Lấy đồ xong em sẽ đi.”

Sắc mặt Chu Tỉ khẽ thay đổi: “Ba ngày nữa sẽ có người tới, tôi không muốn phải đến đây để mở cửa cho cậu thêm một lần nào nữa.”

Dứt lời, anh nhìn chằm chằm vào người trên giường, nhưng không còn nghe thấy một lời đáp lại nào nữa.

Có lẽ sự kiên nhẫn đã bị thái độ lạnh nhạt của Sở Dự bào mòn, anh không ở lại thêm một giây nào, quay người rời khỏi phòng mà không hề ngoảnh lại.

Tiếng xe hơi nổ máy rồi lao đi vang lên từ dưới lầu. Ánh đèn đường xuyên qua tấm rèm cửa đã bị vén lên, chiếu vào khuôn mặt của người đang đứng bên cửa sổ.

Sở Dự nắm chặt một góc rèm, ánh mắt dõi theo hướng chiếc xe rời đi một lúc lâu. Cuối cùng, một lớp hơi nước làm mờ đi đôi mắt, cơn đau thấu tim lại một lần nữa bao trùm lấy toàn thân cậu.

Cậu buông rèm cửa xuống, dùng hai tay ôm lấy ngực, chậm rãi ngồi thụp xuống đất, vùi đầu vào gối và bật khóc nức nở trong câm lặng.

Không thể nắm lấy được.

Bản thân mình quá bẩn thỉu, căn bản không xứng để được nắm giữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play