Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.

Đầu xuân, tại Quảng Châu.

Màn đêm đặc quánh như mực Tàu vương trên giấy Tuyên. Vài tiếng sấm rền vang xé toạc chân trời, cơn cuồng phong từ phía biển gào thét qua mái vòm nhà hát. Sở Dự đặt chân lên đất Quảng Châu, đứng dưới ngọn đèn đường leo lét, nhìn những bóng cây đan xen dần trở nên nhòe nhoẹt trong tầm mắt.

Cậu đeo hộp đàn violin sau lưng, đứng lặng trước cửa nhà hát không một bóng người, bóng dáng đơn bạc. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cậu vội vàng lấy ra xem, nhưng rồi sững người khi thấy hai chữ “Chu Tỷ” sáng lên trên màn hình.

Dây đeo hộp đàn tuột khỏi vai. Để giữ lấy chiếc hộp, Sở Dự phản ứng theo quán tính, vươn tay ra níu lại. Nào ngờ, đầu ngón tay lại vô tình chạm vào màn hình cảm ứng. Một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, chiếc điện thoại của cậu rơi thẳng xuống đất.

Sau khi đeo lại hộp đàn cẩn thận, cậu bước về phía chiếc điện thoại đã vỡ màn hình, cúi xuống nhặt lên. Chẳng bận tâm đến màn hình nhiễu như hoa tuyết, cậu áp chiếc điện thoại ướt sũng lên tai, buột miệng gọi theo bản năng:

“Anh.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Ngay khi Sở Dự nghĩ rằng điện thoại đã hỏng và định đưa ra xem lại, một tiếng “ừm” trầm thấp, lạnh nhạt quen thuộc vang lên.

Xác định cuộc gọi vẫn thông suốt, Sở Dự khẽ hỏi:

“Có chuyện gì không anh?”

Nếu không có chuyện, Chu Tỷ tuyệt đối sẽ không gọi cho cậu.

Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, chẳng có lý do gì để anh gọi cho cậu nữa.

Giọng nói quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm ở đầu dây bên kia khẽ đáp:

“Ông nội bệnh nặng, ông muốn gặp em.”

Rồi không đợi Sở Dự trả lời, anh hỏi tiếp:

“Em đang ở đâu?”

Sở Dự nhìn thấy một vệt đèn xe loé lên trong màn mưa, nhận ra chiếc xe mình đã đặt đã tới, liền trả lời:

“Em đang ở Quảng Châu.”

Một lát sau, một chiếc taxi màu xanh lam đỗ xịch trước mặt. Sở Dự kẹp điện thoại giữa vai và má, một tay tháo hộp đàn, khom người che chắn nó khỏi màn mưa rồi vội vã chạy về phía chiếc xe.

Cậu vừa chạy vừa nói:

“Anh, em… em sẽ đặt vé máy bay đi Thượng Hải vào ngày mai.”

Dưới chân cậu, nước mưa tung tóe. Nhưng vì cây đàn violin, Sở Dự chẳng thể bận tâm đến điều đó. Cậu vội vã mở cửa ghế sau, đặt hộp đàn vào trước, rồi trong lúc luống cuống mới kịp dùng tay còn lại bắt lấy chiếc điện thoại chực rơi xuống và chui vào trong xe.

Cửa xe vừa đóng sập lại, cậu nói với tài xế bằng một câu tiếng Quảng Đông lơ lớ:

“Bác tài, làm ơn đến Tân Hà Phổ.”

Tài xế đáp lại một tiếng rồi cho xe chạy. Anh liếc nhìn qua kính chiếu hậu, nhắc nhở:

“Hàng ghế sau có giấy ăn đấy.”

Sở Dự nói cảm ơn, vội cầm lấy điện thoại trên đùi. Một tay cậu rút giấy lau, tay kia nhìn vào màn hình mờ tịt. Khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cậu đành cho rằng điện thoại đã hỏng và Chu Tỷ đã cúp máy.

Khi cậu thu dọn mọi thứ xong xuôi, đang chuẩn bị kiểm tra hộp đàn thì trong không gian yên tĩnh của chiếc xe bỗng vang lên một tiếng gọi khẽ.

“Dự Tử.”

Động tác lau hộp đàn của Sở Dự khựng lại. Cậu quay đầu nhìn chiếc điện thoại trên đùi mình, góc màn hình vẫn còn le lói sáng như đang nhắc nhở cậu đừng bỏ lỡ.

Thế là cậu chẳng màng tới hộp đàn nữa, bàn tay hơi cứng đờ cầm điện thoại áp lại bên tai, nhưng cổ họng lại như nghẹn lại, không thốt nên lời.

Đã ba năm rồi cậu không được nghe cái tên này.

Ít nhất, cũng phải ba năm rồi.

Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng ấy, cảm giác mệt mỏi rã rời sau buổi biểu diễn ban nãy bỗng ập đến, tựa như sóng dữ vỗ thẳng vào người cậu.

Cậu bất lực dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm thành phố lướt qua. Chuyện cũ như những thước phim của chiếc đèn kéo quân, từng cảnh, từng cảnh một vụt qua trong đầu.

Đây là năm thứ ba kể từ khi chuyện Chu Tỷ ngoại tình bị phanh phui, và cả hai đã chọn cách chia tay trong im lặng.

Trong điện thoại là sự im lặng kéo dài, nhưng Sở Dự biết Chu Tỷ chưa cúp máy, vì cậu vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng dương cầm được phát đi phát lại ở đầu dây bên kia.

“Anh, buổi biểu diễn hôm nay của em rất thuận lợi.” Sở Dự khẽ nói.

Ba năm nay, buổi biểu diễn nào của cậu cũng rất thuận lợi, nhưng cậu chỉ có thể trở về nhà và nói những lời này vào phần ghi âm của điện thoại.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Như thể đang kể cho Chu Tỷ của ba năm về trước nghe.

Bản nhạc ở đầu dây bên kia dường như đã được tắt đi. Giọng của Chu Tỷ không nghe ra cảm xúc gì, chỉ nói:

“Buổi tiếp theo cũng sẽ thuận lợi thôi.”

Nghe được câu trả lời mà mình hằng ao ước, khoé miệng Sở Dự chỉ nhếch lên một nụ cười cay đắng.

Mình còn bao nhiêu “buổi tiếp theo” nữa chứ?

Cậu không trả lời Chu Tỷ, và đầu dây bên kia sau một hồi im lặng thật lâu lại hỏi:

“Tháng này đã đi kiểm tra chưa?”

Sở Dự nhắm mắt cảm nhận giọng nói của anh, nhẹ nhàng đáp:

“Sáng mai em đi lấy báo cáo.”

Bản báo cáo đó sẽ cho cậu biết, buổi biểu diễn tiếp theo có còn thuận lợi được nữa hay không.

Cả hai đều không cúp máy. Sở Dự không biết vì sao đối phương không cúp, nhưng cậu biết mình không thể cúp được.

Vì điện thoại hỏng rồi.

Nhưng cho dù nó không hỏng, cậu cũng không nỡ cúp máy.

Cậu muốn nghe giọng nói ấm áp đó bên tai, giục mình ngủ sớm, dỗ mình uống thuốc.

Chứ không phải như bây giờ, chỉ có sự im lặng nặng nề, không một lời nào được nói ra.

Sở Dự chỉ cảm thấy tim đau, dạ dày cũng đau, vừa đau vừa buốt, khiến bàn tay đặt trên đùi cậu bất giác cuộn tròn lại, đầu ngón tay run lên khe khẽ. Cậu cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, và tiềm thức trong não đang nhắc nhở cậu rằng, đây là do buổi biểu diễn gây ra, không phải vì chuyện gì khác.

Về đến nhà, Sở Dự vội vàng đeo hộp đàn vào phòng, mò mẫm tìm dây sạc ở đầu giường. Cậu cắm sạc, chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất rồi đặt lên giường, sợ rằng cuộc gọi kéo dài suốt cả chặng đường sẽ bị ngắt vì hết pin.

Cậu không biết liệu Chu Tỷ có tự ý cúp máy hay không. Cậu nghĩ, chỉ cần góc màn hình đen kịt kia vẫn còn le lói sáng, cậu sẽ vẫn như ba năm về trước, tìm đủ mọi cách để níu giữ.

Cho đến khi hoàn toàn không thể giữ được nữa.

Hộp đàn lặng lẽ nằm trên tấm thảm lông cừu. Sở Dự ngồi bệt xuống đất, gục đầu bên cạnh chiếc điện thoại, cố gắng lắng nghe xem còn có âm thanh nào không.

Nào ngờ, cái góc sáng le lói ấy chỉ là một lỗi của màn hình hỏng.

Cậu cũng không biết rằng Chu Tỷ đã nhẫn tâm ngắt cuộc gọi ngay khi biết cậu đã về đến nhà.

Và Sở Dự cứ ngồi như vậy bên mép giường, lại một lần nữa ôm lấy hy vọng trasnh suốt đêm cho đến hừng đông.

Đầu hè ở Quảng Châu, chỉ cần một chiếc áo khoác mỏng là đủ.

Buổi sáng, khi Sở Dự đang thu dọn hành lý thì nhận được điện thoại của y tá, hỏi cậu khi nào có thể đến bệnh viện.

Cậu vội vàng xách vali và hộp đàn ra ngoài. Khi đến bệnh viện, cậu thở hổn hển đẩy cửa phòng khám, liền ngửi thấy mùi thơm của xíu mại tôm tươi và bánh tart trứng.

“Anh Hàn Vũ.” Sở Dự thở dốc, khẽ gọi.

Qua tấm bình phong, một bóng người đang đi lại phía sau. Người bên trong nghe thấy tiếng liền trả lời:

“Dự Tử hả? Vào ăn sáng trước đi, anh khử trùng xong sẽ ra ngay.”

Sở Dự tìm một chiếc ghế, đặt hành lý gọn gàng rồi đi đến bàn. Cậu nhìn hai hộp đồ ăn cùng gói khăn giấy ướt đặt cạnh, liền lấy khăn ướt lau tay rồi mới cầm đũa, từ tốn ăn hộp cơm vẫn còn nóng hổi.

Một người đàn ông từ sau tấm bình phong chậm rãi bước ra. Khi nhìn thấy Sở Dự, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt trẻ trung của anh. Anh đi về phía bàn làm việc, không quên nhắc nhở:

“Nhai kỹ nuốt chậm vào.”

Sở Dự vẫn chưa nuốt xuống miếng xíu mại trong miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu với anh.

Hàn Vũ liếc thấy hành lý đặt cạnh cậu, khẽ nhướng mày, rồi ngồi xuống ghế hỏi:

“Định đi Hồng Kông biểu diễn à?”

Đó là buổi hòa nhạc tiếp theo của Sở Dự.

Nhưng cậu lại lắc đầu phủ nhận. Cậu định nuốt xong miếng xíu mại rồi trả lời thì thấy Hàn Vũ đẩy gọng kính trên mặt, tay phải di chuột, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi nói:

“Không được đi đâu cả, trừ phi em muốn bị nhốt lại trong năm nay.”

Sở Dự hơi sững người, nhìn miếng xíu mại cuối cùng trong hộp cơm mà không gắp nữa, sắc mặt có chút khó xử.

Hàn Vũ liếc qua hộp bánh tart trứng đã được cậu ăn sạch, nói tiếp:

“Ăn nốt đi, đây là vợ anh lúc đi ăn sáng cố ý gói mang về cho em đấy.”

Chỉ là lời trêu chọc của anh cũng không làm không khí bớt nặng nề đi. Nhưng Sở Dự vẫn ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn. Khi cậu dọn dẹp mặt bàn xong quay lại, trước mặt đã có một bản báo cáo.

Hàn Vũ nhìn cậu ngồi xuống cầm lấy bản báo cáo, nụ cười trên môi tắt dần, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Sở Dự mím môi xem xong rồi đặt xuống, cúi mắt nói:

“Em phải đi Thượng Hải một chuyến.”

“Về Phương Viên à?” Hàn Vũ cau mày hỏi.

Sở Dự nói: “Ông nội bệnh nặng.”

Không ngờ Hàn Vũ lại giật lấy bản báo cáo trước mặt cậu ném đi, gằn giọng:

“Vậy bọn họ có biết em cũng chẳng khá hơn là bao không? Mấy lão già chết tiệt đó không biết, lẽ nào Chu Tỷ cũng không biết?”

Nghe thấy hai chữ đó, tim Sở Dự như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu nhớ lại lời người thợ sửa điện thoại nói với mình sáng nay khi cậu đi mua tạm một chiếc máy mới.

Giờ cậu mới hiểu, cuộc gọi mà cậu đã thức trắng đêm để trông chờ tối qua, chỉ là một trò đùa đáng thương.

Lúc này, đối mặt với sự chất vấn của Hàn Vũ, cậu chỉ thở dài, nở một nụ cười:

“Anh ta không có tư cách để biết.”

Sở Dự cười lên rất đẹp, mà cũng thật dịu dàng.

Nụ cười ấy đã trấn an Hàn Vũ, người đang chực chờ nổi giận. Cuối cùng, anh chỉ thở dài một tiếng:

“Dự Tử, em có thể tỉnh táo lại một chút không?”

Sở Dự gật đầu:

“Anh Hàn Vũ, em rất tỉnh táo. Chúng ta cũng đừng lừa mình dối người nữa. Anh biết mà, nếu có thể quay về, biết đâu em lại có chuyển biến tốt hơn.”

Cậu liếc nhìn túi thuốc đặt sau máy in trên bàn, đứng dậy vươn tay lấy nó rồi giơ lên với Hàn Vũ:

“Thay em cảm ơn bữa sáng của chị dâu nhé. À đúng rồi, hôm qua em làm rơi điện thoại ở cửa nhà hát Biển Sao, đã để ở tiệm sửa dưới lầu nhà anh rồi. Lát nữa em gửi địa chỉ, anh nhớ lấy giúp em.”

“Biết rồi.” Hàn Vũ thấy cậu cất thuốc vào vali, rồi lại đeo hộp đàn lên đôi vai gầy gò, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Lần này là thuốc cho hai tuần, đừng tự ý tăng liều. Có bất kỳ vấn đề gì không kiểm soát được thì liên lạc với anh, anh sẽ sắp xếp bác sĩ gần em nhất qua đó.”

Anh biết mình không thể cản được bước chân của Sở Dự, bởi vì khi đối mặt với chuyện của nhà họ Chu, Sở Dự còn bướng bỉnh hơn bất kỳ ai. Không ai có thể giữ cậu lại được.

Anh đã thử, đã thấy, thậm chí đã ngăn cản, nhưng kết quả đều vô ích.

Sở Dự kéo vali, hất cằm ra hiệu với anh rồi quay người rời đi. Cậu lướt qua một bệnh nhân khác và biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Vũ.

Vé máy bay từ Quảng Châu đi Thượng Hải được đặt vào buổi chiều. Vì đặt vội nên lúc đến sân bay cũng vội vàng.

Lên máy bay, Sở Dự mở điện thoại ra nhìn giao diện lịch sử cuộc gọi. Chỉ còn lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Hàn Vũ, khung chat từng được ghim trên cùng đã biến mất chỉ sau một đêm.

Chiếc điện thoại hỏng như thể ép cậu không được mang theo dù chỉ một tia hy vọng nào để trở về Thượng Hải.

Chuyện xưa, đã tan thành mây khói.

Dù chuyến bay đến Thượng Hải chỉ kéo dài chưa đầy ba tiếng, nhưng phi hành đoàn vẫn chu đáo phục vụ bữa ăn cho hành khách.

Sở Dự nhìn suất cơm đầy dầu mỡ mà chỉ cảm thấy một trận buồn nôn. Cuối cùng, sau nhiều lần hỏi thăm của tiếp viên, cậu chỉ xin một ít trái cây và một chiếc chăn mỏng. Ăn xong trái cây, cậu lướt điện thoại xem qua vài tin tức trong ngành rồi mơ màng thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cậu vừa thu dọn đồ đạc, chân trước vừa bước xuống máy bay thì chân sau đã được dẫn đến phòng chờ VIP.

Nhiệt độ ở Thượng Hải không ấm áp như Quảng Châu, đầu xuân vẫn còn vương lại cái lạnh của mùa đông.

Nhưng Sở Dự không biết là do chênh lệch nhiệt độ hay do chế độ ăn uống mà toàn thân cậu phát lạnh, thái dương cũng rịn ra mồ hôi lạnh.

Mãi cho đến khi phòng chờ VIP hiện ra ở phía trước không xa, cậu vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Khi cậu định xin tiếp viên một ly nước ấm, cậu bỗng thấy cô ấy dừng lại, quay đầu cười với cậu một cách khó hiểu. Cậu ngơ ngác nhìn theo hướng tay mời của cô tiếp viên.

Khi bóng hình cao lớn, thẳng tắp ấy quay lại, và khuôn mặt lạnh lùng đó hiện ra trong tầm mắt, đồng tử cậu co rút lại.

Ngay cả cơn đau âm ỉ nơi dạ dày cũng trở nên mơ hồ vào lúc này.

Là hắn, là Chu Tỷ.

Là người mà Sở Dự đã yêu sâu đậm suốt mười năm trong vô thức.

> Tác giả có lời muốn nói: Nhạc nền 《Xin hãy chống đỡ, tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi》

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play