Lần này đến lượt Tô Đường muốn hộc máu.
Vậy mà lại nghĩ nàng như vậy, nàng là loại người hám hư vinh sao?!
Nàng cứ như vậy mà bị hắn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Tô Đường tức giận trừng mắt nhìn Tạ Bách Đình hai cái, ngã xuống gối, kéo chăn lên, lăn một vòng trong chăn.
Động tác hơi lớn, Tạ Bách Đình mở mắt ra, nghiêng đầu sang, liền thấy Tô Đường cả người đều trùm trong chăn, ý cười không tự chủ được hiện lên trong mắt hắn.
Tạ Bách Đình xuống giường, Tô Đường tưởng hắn muốn dậy uống trà, cũng không quan tâm đến hắn, kết quả Tạ Bách Đình trực tiếp nằm xuống giường chiếu, Tô Đường nhanh chóng ngồi dậy, nói:
“Huynh muốn làm gì?”
Tạ Bách Đình nhắm mắt nói: “Ta là nam nhân, không đến mức để nữ nhân nằm đất.”
Coi như hắn còn có lương tâm.
Tô Đường nói: “Ta là đại phu, cũng không đến mức để bệnh nhân nằm đất.”
Câu này khiến Tạ Bách Đình nhìn sang: “Hôm qua ta cũng là bệnh nhân.”
Tô Đường: “…”
Không thể nói chuyện tử tế sao, bóc mẽ nàng làm gì?!
Buồn ngủ đến mức mí mắt sắp không mở ra được nữa, Tô Đường đẩy hắn: “Ta muốn đi ngủ rồi, huynh mau lên giường ngủ đi.”
Tô Đường tự nhiên không thể đẩy Tạ Bách Đình lên giường, nhưng đẩy đến mép giường vẫn có thể làm được, sau đó cả người nằm thành hình chữ đại chiếm hết giường chiếu, Tạ Bách Đình chỉ nằm ở mép giường chiếu, lăn một vòng là ngủ dưới đất.
Nữ nhân này…
Sao tính tình lại cứng đầu như vậy.
Tô Đường đã nói không ngủ trên giường thì sẽ không ngủ trên giường, Tạ Bách Đình đã nói nhường cho nàng thì sẽ nhường cho nàng, nói:
“Nàng không dậy ta sẽ ôm nàng lên giường ngủ.”
Tô Đường cười nói: “Nói khoác không biết ngượng.”
Tạ Bách Đình cau mày: “Nàng nói gì?”
Tô Đường nghiêng đầu nhìn hắn, nói từng chữ một: “Ta nói huynh ôm ta không nổi.”
Không phải nàng tự tin với cân nặng của mình, mà là thân thể Tạ Bách Đình quá quá quá yếu, hôm nay cứu nàng, chỉ hơi vận động một chút, liền không áp chế được độc tính trong cơ thể, hộc máu, thân thể như vậy mà có thể ôm nàng, nói đùa à.
Chỉ là lời Tô Đường nói, Tạ Bách Đình nghe xong rất tức giận: “Không thử sao biết được?”
Cần phải thử sao, nàng là đại phu, còn hiểu rõ hắn hơn cả bản thân hắn.
Thấy Tạ Bách Đình thật sự muốn ôm nàng, Tô Đường vội vàng đứng dậy, nói:
“Huynh dám thử, ta còn không dám, lỡ như lại hộc máu, cả đêm nay ta đừng hòng ngủ.”
Tô Đường ôm chăn, lầm bầm: “Một người nam nhân cứ tranh giành với nữ nhân, có xấu hổ không, nhường giường chiếu cho huynh được chưa.”
Giọng điệu như thể chịu thiệt thòi, không cam lòng kia, khiến Tạ Bách Đình ngây người, chưa từng thấy ai được voi đòi tiên như vậy, hắn cũng không đành lòng để nàng chịu ấm ức, muốn đòi lại giường.
Tô Đường nằm lên giường, kéo chăn lên, xoay người quay lưng về phía Tạ Bách Đình, khóe miệng không tự chủ được cong lên, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt khép lại, mơ màng nói một câu:
“Nhanh chóng chuẩn bị phòng thuốc…”
Câu này Tạ Bách Đình nghe rõ ràng, đợi Tô Đường nói tiếp, kết quả đợi hồi lâu, không đợi được lời tiếp theo của Tô Đường, ngược lại đợi được tiếng hít thở đều đều của nàng.
Ngủ rồi…
Tốc độ này cũng quá nhanh, nghĩ đến việc hắn tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi thành thân, Tô Đường nói vì giải độc, châm cứu cho hắn mà mệt đến mức ngất đi, lần này có thể kiên trì đến bây giờ mới nghỉ ngơi đã rất khó khăn rồi.
Tạ Bách Đình nhìn bóng lưng Tô Đường hồi lâu, cũng nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc ngon lành.