Ngày hôm sau tỉnh lại, thần thanh khí sảng, Tô Đường nằm trên giường duỗi người, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.
Tạ Bách Đình đã dậy rồi, nha hoàn đang hầu hạ hắn mặc quần áo, một thân cẩm bào màu xanh nhạt, thắt lưng bạch ngọc được viền bằng chỉ vàng chỉ bạc, bóng lưng cao quý như trúc, nghe thấy tiếng xương cốt của nàng kêu răng rắc, hắn quay đầu lại, ánh mắt như sao, sáng lấp lánh.
Bất ngờ nhìn nhau, tim Tô Đường đập loạn xạ mấy nhịp, xin lỗi, có thể đừng dùng ánh mắt câu người này nhìn nàng được không, nhan sắc của hắn, quá dễ khiến người ta không kìm lòng được, may mà hắn có người trong lòng, nếu không lỡ như ngày nào đó đầu óc nàng bị úng nước, hắn dùng mỹ nam kế với nàng, nàng chắc chắn sẽ mất hết áo giáp, kết cục thảm bại.
Để tránh bị người khác nhìn ra nàng không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp, người ta chỉ nhìn thêm hai lần, Tô Đường liền không khách khí trừng mắt lại.
Cái trừng mắt này, Tạ Bách Đình nhìn thấy, nha hoàn cũng nhìn thấy, sợ đến mức run rẩy, tưởng rằng Tô Đường không cho nàng hầu hạ Tạ Bách Đình mặc quần áo, vội vàng nói:
“Nô tỳ xin phép lui xuống.”
Nói xong, nhanh chóng chạy đi như đang chạy trốn.
Tính tình đại thiếu phu nhân không tốt, nói đánh người là đánh người, không chỉ đánh Lý ma ma, nghe nói ma ma quản sự của phủ Tín vương cũng bị nàng tát.
Nếu chỉ bị tát một cái thì cũng thôi đi, nhưng những người bị đại thiếu phu nhân tát đều bị bán đi, bị bán ra khỏi phủ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tô Đường: “…”
Nàng nói gì sao, liền xin phép lui xuống?
Tạ Bách Đình mới mặc được một nửa quần áo, nhìn Tô Đường nói: “Nàng đã trừng mắt đuổi nha hoàn đi rồi, nàng hầu hạ ta mặc quần áo.”
Tô Đường nổi nóng, nói: “Ta đó là trừng mắt với nha hoàn sao, ta đó là trừng mắt với huynh!”
Chưa từng thấy nha hoàn nào thích suy diễn lung tung như vậy, lại không làm chuyện gì khuất tất, nàng sợ cái
Tạ Bách Đình biết Tô Đường đang trừng mắt với hắn, hắn giả vờ như không biết:
“Ta cũng không chọc giận nàng.”
“Nhanh chóng giúp ta mặc quần áo, lát nữa mẫu phi sẽ đến thăm ta.”
Lát nữa Vương phi sẽ đến sao?
Tô Đường đưa tay sờ búi tóc của mình, đã rối đến mức không còn từ nào để hình dung, nào còn quan tâm đến việc Tạ Bách Đình có mặc quần áo hay không, hình tượng của mình quan trọng hơn, lập tức xuống giường, bảo Bán Hạ lấy quần áo cho nàng.
Một bộ váy lụa mỏng hoa mẫu đơn, càng tôn lên dáng người yểu điệu, thanh nhã, cao quý của Tô Đường, phải nói là ánh mắt Vân nhị cô nương không tệ, quần áo chuẩn bị làm của hồi môn bộ nào cũng đẹp, khó trách sau khi tỉnh lại, nhìn thấy nàng mặc trên người lại tức giận như vậy.
Chỉ là đây mới chỉ là quần áo và trang sức, nếu ngày nào đó biết được Tạ Bách Đình đã giải độc, còn không biết sẽ tức đến mức nào.
Quần áo không thể thay, nhưng trang sức đã mua rồi, phối hợp với quần áo, Bán Hạ chọn cho Tô Đường một bộ trang sức hồng ngọc, đẹp đến mức không giống người trần, Tô Đường rất hài lòng với dung mạo hiện tại của mình, Bán Hạ trong lòng không biết đã khen cô nương nhà mình bao nhiêu lần, sợ khen ra miệng sẽ bị cô gia chê cười, đều giữ trong lòng.
Tạ Bách Đình cứ đứng đó, nhìn Tô Đường mặc quần áo xong, rửa mặt rồi búi tóc, sau đó hắn nói:
“Nên giúp ta mặc quần áo rồi.”
Tô Đường dời ánh mắt từ trên gương đồng hoa điểu, liếc nhìn Tạ Bách Đình một cái, vai rộng của hắn rũ xuống, thứ có thể cử động là cánh tay chứ không phải hai khúc gỗ, không biết tự mặc quần áo sao, đợi lâu như vậy còn muốn nàng đến, thật sự là chịu thua:
“Nếu ta không giúp huynh mặc, huynh sẽ không mặc sao?”
Tạ Bách Đình không nói gì, nhưng câu trả lời đều thể hiện trên mặt, nàng đoán đúng rồi.
Bán Hạ lặng lẽ bước lên, Tạ Bách Đình liếc mắt nhìn sang, Bán Hạ cũng bị dọa chạy mất.