Bán Hạ gật đầu thật mạnh, lại buồn rầu nói:
“Nhưng nếu không mặc, cô nương sẽ thật sự không có quần áo để mặc.”
Tô Đường: “…”
“Ta thật sự không có bộ nào sao?” Giọng Tô Đường cao vút, không dám tin.
“Ngoại trừ hai cái yếm, những thứ khác đều là do phủ Tín vương chuẩn bị cho Vân nhị cô nương.” Bán Hạ trả lời rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức Tô Đường muốn trực tiếp chết đuối trong thùng tắm, hít sâu một hơi, Tô Đường nói:
“Được rồi, ít nhất còn có hai cái yếm là của ta, lấy đến đây.”
Ngoài cửa, Tạ Bách Đình tắm rửa xong trở về, vừa hay nghe thấy mấy câu này, hắn dừng bước, nhanh chóng xoay người rời đi.
Đi quá vội vàng, tiếng đóng cửa hơi lớn, Tô Đường nghe thấy liền ngẩn người.
Chết tiệt!
Vừa rồi chẳng lẽ là Tạ Bách Đình?!
Ý của nàng là mặc yếm của mình, nhưng không nói chỉ mặc yếm, không mặc áo ngoài, cho dù nàng có cốt khí, cũng không có cốt khí đến mức này, hắn hẳn là sẽ không hiểu lầm chứ?
Dựa lưng vào thùng tắm, Tô Đường vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, Bán Hạ lục tung hồi lâu, nước trong thùng tắm cũng đã nguội, mới tìm được yếm.
Tô Đường từ Thanh Châu đến kinh thành, mang theo mấy bộ váy yêu thích, nhưng dù đẹp đến đâu cũng không xứng với thân phận hiện tại của nàng - cháu gái của Tín lão vương gia.
Quần áo của hoàng thân quốc thích và người thường mặc rất khác nhau, những bộ quần áo đó so với thân phận của nàng thì có chút tầm thường, ngày thứ hai vào phủ Tín vương đã không mặc nữa, nhất thời không kịp may, vừa hay phòng thêu may cho Vân nhị cô nương mấy bộ quần áo mới, liền cho nàng ba bộ.
Vì yếm mặc bên trong không ai nhìn thấy, cho nên vẫn luôn mặc, còn tám phần mới, không bị hỏng, quan trọng hơn là yếm đó là do Bán Hạ làm cho Tô Đường.
Hoa lan trên đó nàng ấy đã thêu mấy ngày, không nỡ vứt bỏ, liền thu dọn mang đến Tĩnh Nam vương phủ.
Tô Đường mặc quần áo xong, đi ra từ sau bình phong, Bán Hạ đã trải giường chiếu xong, tuy rằng đau lòng cô gia nằm đất, nhưng vì để cô gia nhanh chóng hồi phục, cũng chỉ có thể cố gắng làm cho giường chiếu mềm mại hơn một chút, ngủ sẽ không bị cảm lạnh.
Tô Đường ngồi trên giường, ôm chăn ngáp, Bán Hạ nói: “Nô tỳ đi mời cô gia quay về ngủ?”
Sao có thể mời Tạ Bách Đình quay về ngủ được, lỡ như người ta nghĩ lệch lạc thì sao, thấy Bán Hạ sắp đi, Tô Đường vội vàng gọi nàng ấy lại:
“Ngươi nói với hắn là ta bảo ngươi đi hỏi hắn có muốn lấy thêm một cái chăn không.”
“Hả?” Bán Hạ ngây người.
“Cứ hỏi như vậy đi.”
Tô Đường xua tay, Bán Hạ gãi đầu đi ra ngoài.
Trong thư phòng, Tạ Bách Đình đang đọc sách, nhưng đã lâu rồi, cũng không đọc được hai trang.
Bán Hạ gõ cửa gọi: “Cô gia.”
“Vào đi.”
Bán Hạ đẩy cửa vào, hành lễ nói: “Cô gia, cô nương bảo nô tỳ đến hỏi người có muốn lấy thêm một cái chăn không.”
Sắc mặt Tạ Bách Đình tối sầm.
Bảo hắn ngủ dưới đất đã đủ quá đáng rồi, bây giờ ngay cả chỗ nằm dưới đất cũng không cho, muốn hắn ngủ thư phòng sao?!
Tạ Bách Đình khép quyển sách trong tay lại, lập tức đứng dậy về phòng.
Hắn mang theo vài phần tức giận trở về, thế nhưng vừa vào phòng đã thấy Tô Đường ngồi trên tấm nệm dưới đất duỗi người.
Tạ Bách Đình nhíu chặt mày, Tô Đường nói: “Tối nay huynh ngủ trên giường.”
Vậy mà nhường giường cho hắn, nhớ đến chuyện bóp vai lúc trước, Tạ Bách Đình nhất thời có chút phân biệt không rõ Tô Đường là thật lòng tốt hay là đang có âm mưu gì, hắn nói:
“Giường có vấn đề?”
Tô Đường trừng mắt nhìn: “Ta thấy huynh hôm nay vừa nôn ra máu, lại bị ép uống thuốc độc, hảo tâm nhường giường cho huynh ngủ, vậy mà huynh lại nghĩ ta như vậy.”
Câu này khiến Tạ Bách Đình bật cười, cũng không nói gì, trực tiếp lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tô Đường ôm chăn ngồi trên nệm dưới đất, nhìn hắn, nhe răng nói:
“Huynh cũng không biết khiêm nhường một chút sao?”
Tạ Bách Đình không mở mắt, nói: “Ta phải nôn ra máu ngất xỉu mới được ngủ lại trên giường, ta sợ một khi khiêm nhường, cơ hội sẽ không còn nữa.”
Tô Đường: “...”