Tam lão gia từ một bên khác đi vào, tam phu nhân liền hỏi ông ta: “Lão gia có biết chuyện của Trấn Quốc Công phủ không?”
Tam lão gia ngồi xuống nói: “Là người của Tín lão Vương gia sáng sớm ra khỏi phủ làm việc, nhìn thấy có người lén lén lút lút ở ngoài Trấn Quốc Công phủ liền đi vào xem một chút, kết quả phát hiện bên trong cất giấu binh khí, Tín lão Vương gia sợ đánh rắn động cỏ, lập tức phái người bao vây Trấn Quốc Công phủ, lại xin Hoàng thượng ban chỉ lục soát, mới một mẻ hốt gọn.”
Sáng sớm ra khỏi phủ làm việc…
Chẳng phải là phụ thân nàng và Lý thúc sao?
Tô Đường và Tạ Bách Đình đi vào, nàng lo lắng bị hỏi, thế mà không ai hỏi nàng nửa lời, chuyện triều đình của Tín lão Vương gia, sao nàng, một nữ nhi gia có thể biết được.
Lão phu nhân hỏi Tạ Bách Đình: “Là bệnh tình của Vân tam lão gia trở nặng sao?”
Tạ Bách Đình nói: “Nhạc phụ đại nhân không yên tâm, bảo ta dẫn vị Giả đại phu đến xem, đổi một phương thuốc khác thôi.”
Lão phu nhân bưng trà nói: “Tín lão Vương gia cả đời lập được vô số công lao, Tín Vương phủ lại liên tiếp xảy ra chuyện, Vân tam lão gia có thể khỏe lại cũng là điều may mắn trong bất hạnh.”
Điều tra ra được ở kinh thành có người tích trữ binh khí còn có vàng, lại là một công lao lớn, kỳ thật đến thân phận của Tín lão Vương gia, đã không cần công lao để củng cố quyền lực, chỉ bằng thân phận hoàng thúc của ông ấy, ai dám bất kính với ông ấy, nhưng lần này cũng không biết đã chọc phải ai, có gan tích trữ binh khí, đó chính là kẻ muốn kéo Hoàng thượng xuống ngựa, lòng báo thù nhất định rất nặng.
Lão phu nhân nhìn Tô Đường, Tô Đường còn đang nghĩ không tìm bà ta, bà ta sẽ không nhắc đến chuyện ra khỏi phủ, không ngờ vẫn không tránh được, nàng tiến lên hành lễ, nói:
“Ta lo lắng Tín Vương phủ xảy ra chuyện, vội vàng cùng tướng công về phủ, cũng chưa kịp đến thỉnh an lão phu nhân, mong lão phu nhân thứ tội bất kính cho Tô Đường.”
Lão phu nhân cười nói: “Trăm điều thiện hiếu thuận đứng đầu, coi trọng phụ mẫu là chuyện tốt.”
Dừng một chút, lão phu nhân lại nói: “Chỉ là con ngây thơ không hiểu chuyện, không biết Kim Duyệt Các là của ai, liền tùy tiện bảo người ta lấy mười chiếc vòng ngọc, còn một hơi tặng hết cho Vi nhi, con vì không muốn mang tiếng keo kiệt mà làm vậy cũng là chuyện thường tình, nhưng Kim Duyệt Các nói bán vòng ngọc giả cho Nhu nhi, chỉ là thử nhãn lực của Nhu nhi, chuyện này khó xử lý rồi.”
Sắc mặt hiền từ, lời nói cũng ôn hòa, không những không tính là làm khó, thậm chí còn cảm thấy nàng làm đúng, đưa vòng ngọc cho Tạ Vi không sai, sai là nàng không nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, để Nam Khang Quận chúa túm lấy không buông.
Tô Đường liền biết nên làm thế nào, nói: “Ta và tam cô nương không phải là quan tâm đến vòng ngọc gì đó, chỉ là cảm thấy danh dự bị tổn hại, nuốt không trôi cục tức này, đã là hiểu lầm, vậy Kim Duyệt Các công khai làm rõ chuyện này, lấy lại danh dự bị tổn hại cho chúng ta, ta cũng không bắt tam cô nương trả lại vòng ngọc, tổn thất của Kim Duyệt Các ta sẽ bồi thường toàn bộ.”
Có thể thử nhãn lực của Tạ Nhu, Tạ Vi cũng không nhìn ra là giả, trình độ làm giả của Kim Duyệt Các cao thâm như vậy, nhất định sẽ khiến những vị phu nhân và tiểu thư khuê các không chắc chắn kính nhi viễn chi.
Lão phu nhân cảm thấy cách này khả thi, nói với Nam Khang Quận chúa: “Cứ làm như vậy đi.”
Sắc mặt Nam Khang Quận chúa xanh mét.
Đây là muốn bà ta lấy lại tổn thất mười chiếc vòng ngọc, bồi thường cả một cửa hàng sao?!
Đây là cách giải quyết kiểu gì vậy.
Nhưng lời là do bà ta nói, lão phu nhân cũng cảm thấy cách Tô Đường nói khả thi, những người khác cũng không có ý kiến, bà ta phản đối cũng vô dụng, tuy rằng bà ta quản lý việc nội vụ, nhưng Vương phủ lớn như vậy, cũng không phải bà ta muốn nói gì thì nói.
Chuyện này coi như là bị lão phu nhân đè xuống, Tô Đường chuẩn bị cáo lui, lão phu nhân nhìn nàng nói:
“Nửa tháng nữa là sinh thần của Đình nhi, mấy ngày nữa lại là ngày sinh của Phật Đa Bảo, con chép mấy quyển kinh Phật, đến lúc đó đi cầu phúc cho Đình nhi.”