Vân tam lão gia thay Tạ Bách Đình vui mừng, chín phần ở trong mắt ông ấy chính là có thể giải, ông ấy tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc Gia nhi và con có duyên mà không có phận, chẳng qua dù sao cũng là con rể của Tín Vương phủ ta, sau này vẫn là người một nhà, Đường nhi vốn nên lớn lên ở kinh thành tập trung ngàn vạn sủng ái vào một thân, lại lưu lạc đến Thanh Châu chịu không ít khổ sở, hãy đối xử tốt với nó.”

Lời này còn coi như có lương tâm, không uổng công cứu ông ta.

Chẳng qua lời này nghe sao cứ kỳ quái, nàng đi theo phụ mẫu, phụ mẫu ở đâu, nhà ở đó, không thể nói là lưu lạc, còn có tập trung ngàn vạn sủng ái vào một thân…

Xin nhờ, phụ thân nàng chỉ là một đứa tư sinh tử, thân phận bị người ta khinh thường như vậy, nàng đi theo không bị người ta chế giễu đã là may mắn lắm rồi, sao có thể được sủng ái chứ?

Sắc mặt Vân tam lão gia tuy rằng tái nhợt, nhưng thần sắc nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Tạ Bách Đình gật đầu đáp ứng, lại nói thêm vài câu, Vân tam lão gia lộ vẻ mệt mỏi, Tạ Bách Đình liền cáo từ, mang Tô Đường rời đi.

Vân Gia muốn đuổi theo, Vân tam lão gia vừa ho vừa nói: “Con đứng lại đó!”

Vân Gia nước mắt lưng tròng, tủi thân nói: “Phụ thân...”

Vân tam phu nhân thấy Vân tam lão gia ho đến mức thở không ra hơi, vội vàng giúp ông thuận khí, vừa nói:

“Gia nhi không đến mức không hiểu chuyện như vậy, hơn nữa còn có vị Giả đại phu kia ở đây, ông dưỡng cho khỏe mới là quan trọng.”

Vân tam lão gia tức giận với Vân tam phu nhân: “Con gái ngoan do bà chiều sinh hư!”

Vân tam phu nhân tủi thân, là một người mẹ, bà ta không muốn con gái cả đời thủ tiết, bà ta sai sao, ai biết độc của đại thiếu gia Tạ gia còn có thể giải, chuyện lớn như vậy, không ai nói với bà ta nửa lời, bà ta mà biết, có thể chiều con gái như vậy sao?!

Tô Đường và Tạ Bách Đình ngồi xe ngựa rời đi, lúc đến thì khó khăn trùng trùng, lúc về thì thuận lợi đến mức xe ngựa cũng không dừng lại một chút nào.

Tô Đường thay xong quần áo, búi tóc xong, lo lắng nhìn Tạ Bách Đình: “Lão phu nhân sẽ không làm khó chúng ta đấy chứ?”

Tạ Bách Đình dựa vào xe ngựa nói: “Nếu tìm nàng là vì chuyện vòng ngọc, lão phu nhân sẽ không làm khó nàng đâu.”

Nhưng những chuyện khác, hắn không dám đảm bảo.

Trở về Tĩnh Nam Vương phủ, hai người vào nội viện, liền đi thẳng đến Tùng Hạc Đường của lão phu nhân.

Lúc vòng qua bình phong, vừa lúc nghe thấy mấy người tam phu nhân đang nói chuyện Trấn Quốc Công phủ sáng sớm bị lục soát, tứ phu nhân hả hê nói:

“Cũng không biết là kẻ nào lòng lang dạ sói, đoán chắc Hoàng thượng nhớ đến tình xưa với tiên Hoàng hậu, giữ lại Trấn Quốc Công phủ không ban thưởng cho đại thần khác, vậy mà lại dám lén lút giấu binh khí và vàng ở trong đó, không ngờ lại bị phát hiện, còn bị một mẻ hốt gọn, nghe nói riêng vàng đã có mười rương lớn.”

Tam phu nhân uống trà nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, hôm nay hẳn là ngày giỗ của lão phu nhân Trấn Quốc Công phủ đã mất, mười mấy năm trước, lúc ta còn chưa xuất giá đã từng đến chúc thọ.”

Nhị phu nhân kinh ngạc nói: “Chuyện cũ mười mấy năm trước, tam tẩu còn nhớ rõ.”

Tam phu nhân cười nói: “Sao ta có thể nhớ rõ, ta nhớ sau khi chúc thọ lão phu nhân Trấn Quốc Công phủ xong, không bao lâu chính là ngày sinh của Phật Bảo Thắng, ngay sau đó liền đi cầu phúc, gặp được lão gia nhà ta...”

Nói như vậy, nhị phu nhân cũng nhớ ra, thở dài không thôi:

“Lúc đó Trấn Quốc Công phủ phong quang biết bao nhiêu, ngay cả Tĩnh Nam Vương phủ chúng ta cũng khó mà sánh bằng, ai ngờ lại sụp đổ nhanh như vậy, chẳng qua Trấn Quốc Công phủ không phải là không còn ai nữa rồi sao, sao còn có người nhớ đến ngày giỗ của lão phu nhân Trấn Quốc Công, hơn nữa cho dù muốn tế bái, cũng là đến trước mộ, sao lại đến Trấn Quốc Công phủ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play