Có thể ra khỏi phủ chơi, Tô Đường rất vui vẻ, nhưng chép kinh Phật thì nàng không vui nổi, còn chưa chép đã cảm thấy cổ tay đau rồi.

Nàng gật đầu, sau đó cùng Tạ Bách Đình lui xuống.

Nhìn theo bọn họ rời đi, Nam Khang Quận chúa nắm chặt tay trong tay áo, không ai chú ý tới ánh mắt bà ta âm u, giống như một con rắn độc, muốn quấn chết hai người đang đi xa kia.

Lúc này, một nha hoàn từ bên cạnh đi tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Quận chúa, Triệu Vương phi đến, cùng đến còn có Gia Nam Quận chúa và biểu thiếu gia...”

Nói về Tô Đường, ra khỏi Tùng Hạc Đường, nàng nhìn Tạ Bách Đình, cười hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi.”

Tạ Bách Đình nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Đường, hắn nói: “Sao nàng lại có biểu cảm này?”

Tô Đường chậc chậc: “Không dám tin, ta vậy mà lại gả cho một nam nhân hai mươi tuổi...”

Sắc mặt Tạ Bách Đình tối sầm: “Nàng đây là chê ta già?!”

Tô Đường: “...”

Giọng nói có chút tức giận, lại phối hợp với đôi mắt long lên tia lửa, làm Tô Đường nửa ngày không nói nên lời.

Hai mươi tuổi đã gọi là già rồi…

Vậy nàng, kiếp trước hai mươi bảy tuổi còn đang xem mắt thì tính là gì?

Chỉ là cảm thán một chút mình vậy mà lại trâu già gặm cỏ non, hắn vậy mà lại phản ứng lớn như vậy, giữa bọn họ đã không còn là khoảng cách thế hệ nữa rồi, mà là vực sâu thăm thẳm.

Chẳng qua thân thể này của nàng hiện tại còn chưa đến mười sáu tuổi, hai người cách nhau bốn tuổi, hắn nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ.

Những ngày qua ở chung cũng coi như vui vẻ, nàng sẽ không keo kiệt chuẩn bị cho hắn một món quà.

Đi ngang qua vườn hoa, thấy hoa nở rộ, Tô Đường chỉ vào góc vườn hỏi Tạ Bách Đình: “Hoa bên kia, ta có thể hái một ít không?”

Vậy mà lại nghiêm túc xin phép hắn như vậy, Tạ Bách Đình cười hỏi: “Ta nói không được, nàng sẽ không hái sao?”

Khóe miệng Tô Đường giật giật, phân phó Bán Hạ: “Đi lấy giỏ trúc đến đây, ta hái một giỏ.”

Bán Hạ: “...”

Tạ Bách Đình: “...”

Bán Hạ kéo tay áo Tô Đường, khó trách muốn hòa ly, cô nương nhà nàng ấy nói chuyện thật sự quá chọc tức người khác, không có việc gì hái hoa làm gì, nếu nói là để tắm, giờ này còn sớm mà, hoa trong Tĩnh Mặc Hiên cũng đủ dùng rồi.

Nhưng Tô Đường kiên trì muốn hái, Bán Hạ không còn cách nào khác, chỉ đành nhìn về phía Tạ Bách Đình, Tạ Bách Đình nói: “Đi lấy đi.”

Bán Hạ cảm thấy cô nương quá đáng lắm rồi, một người cô gia tốt như vậy, muốn gì được nấy, cô nương còn muốn hòa ly, nếu không phải cô nương không mang nàng ấy về, nàng ấy đều muốn đi mách với lão gia và phu nhân.

Bán Hạ rất nhanh đã bảo nha hoàn lấy giỏ trúc đến, Tô Đường bận rộn hái hoa, Tạ Bách Đình về Tĩnh Mặc Hiên trước.

Ở chỗ hẻo lánh không có ai đến, hái một ít cũng không ảnh hưởng đến hứng thú thưởng hoa của mọi người, chỉ là Tô Đường vừa mới hái được nửa giỏ, Bán Hạ "a" một tiếng kêu lên, một viên đá bắn trúng đầu nàng ấy, đau đến mức Bán Hạ kêu to.

Tô Đường muốn xem là ai nghịch ngợm như vậy, sau đó nàng cũng bị bắn trúng, một viên đá cuội bay tới, vừa lúc trúng trán nàng, đau đến mức nàng hoa mắt chóng mặt.

Bên kia một cậu bé sáu bảy tuổi giơ súng cao su trong tay hoan hô: “Bắn trúng rồi! Bắn trúng rồi!”

Tính tình nóng nảy của Tô Đường bốc lên, đứa trẻ con nhà ai vậy, đá cuội lớn như vậy cũng có thể đánh chết người, phụ mẫu cũng không biết dạy dỗ.

Bán Hạ nói: “Hình như không phải thiếu gia trong phủ.”

Trong phủ không có thiếu gia nào sáu bảy tuổi, nhỏ nhất cũng đã chín tuổi, là thất thiếu gia thứ xuất của tứ phòng.

Vốn dĩ Tô Đường còn muốn thay phụ mẫu nó dạy dỗ một chút, nhưng đã không phải thiếu gia trong phủ, vậy chính là khách đến nhà, bị bắn trúng một cái cũng chỉ có thể nhịn.

Nhưng nàng nhịn rồi, đứa trẻ con kia lại được nước lấn tới, đá cuội không ngừng bắn tới, Tô Đường bị trúng một cái vào lưng, đau đến mức nàng hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự là không thể nhịn được nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play