Nói rồi, Ngôn Tòng Du đột nhiên lùi lại, tránh khỏi sự tiếp cận của Cố Tích, giọng điệu gay gắt: "Đừng làm bậy."
Bị bệnh không phải là chuyện đùa, nếu lây cho Cố Tích thì đối phương cũng sẽ khó chịu.
Ngôn Tòng Du vẫn nhớ có lần Cố Tích bị sốt hồi tiểu học, sốt mấy ngày không hạ, mặt cũng đỏ bừng, nói năng lắp bắp, nửa ngày không phản ứng kịp, trông cứ ngơ ngác. Một thời gian cứ ủ rũ, mãi đến khi đi bệnh viện tiêm mới khỏi.
"Không làm bậy." Cố Tích nghiêng người, cọ cọ vào cổ Ngôn Tòng Du: "Lây cho tớ đi, tụi mình có thể cùng về nhà nghỉ ngơi."
"Về nhà nghĩ cách khác..." Lý trí mách bảo Ngôn Tòng Du phải đẩy Cố Tích ra, nhưng cậu lại không kìm được mà ôm Cố Tích xoa xoa, rồi buông ra, ho nhẹ hai tiếng: "Ốm khó chịu lắm, cậu đừng lại gần tớ quá."
Cố Tích thở dài, đổ người xuống giường, nằm đè lên chân Ngôn Tòng Du: "Không còn cách nào khác đâu -- cô giáo nói phải có lý do mới được về nhà."
"Lát nữa để chú út nghĩ cách, được không?" Ngôn Tòng Du điều chỉnh chân để Cố Tích nằm thoải mái hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT