Chín giờ tối, bên ngoài cửa sổ mưa như trút nước.
Một tia sét xé toạc bầu trời, kèm theo tiếng sấm rền vang. Cơn mưa xối xả không thương tiếc đập vào cửa kính, tiếng động khiến người ta hoảng sợ.
Trong phòng, đèn vẫn sáng, Cố Tích ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là bác sĩ mặc áo blouse trắng, trên bàn trà đặt hộp thuốc mở toang và những cuộn băng gạc vương vãi.
Nghe thấy tiếng sấm đột ngột nổ vang, Cố Tích không chút cảm xúc nhìn ra cửa sổ.
Bác sĩ cũng nghe thấy tiếng mưa ngày càng lớn, thở dài: "Cố tiên sinh, mưa thu lạnh buốt xương, mới đầu thu mà đã mấy trận mưa rồi, chân ngài..."
Bác sĩ lỡ lời, sau khi nhận ra liền vội vàng im bặt.
Ông không rõ chân Cố tiên sinh bị thương như thế nào, chỉ biết là bị thương xương cốt từ thời trẻ mà không được chữa trị tốt, cứ đến ngày mưa ngày âm u là đau buốt không ngừng, người bình thường khó mà chịu đựng được, nhưng Cố tiên sinh chưa bao giờ than vãn một tiếng.
Bác sĩ khép hộp thuốc lại, như thường lệ nhắc nhở: "Thuốc đã thay xong rồi, mấy ngày nay đừng để bị lạnh nữa, nếu không mùa đông sẽ càng khó chịu..."
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn trà đổ chuông gấp gáp.
Lời bác sĩ bị ngắt ngang, ông vô thức nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Vài giây sau, Cố Tích cầm điện thoại lên, bấm nút nghe.
Căn phòng rất yên tĩnh, bác sĩ nghe rõ tiếng vọng ra từ đầu dây bên kia, là một giọng nam trong trẻo, dễ nghe nhưng có phần lạnh lùng.
"Trời mưa rồi, đến đón em một chút... Ra ngoài vội quá, quên mang ô..."
Bác sĩ thoáng giật mình, sớm đã nghe nói Cố tiên sinh có một người yêu đồng giới, nhưng ông chưa từng gặp mặt, nghĩ thầm vị này chắc hẳn là người yêu của Cố tiên sinh, chỉ có điều...
Ngoài trời mưa to như vậy, chân Cố tiên sinh không chịu nổi gió lạnh mưa rét, không thể ra ngoài, đành phải làm khổ người yêu của Cố tiên sinh tự bắt taxi về rồi.
Cố Tích nhàn nhạt đáp: "Thanh Nhiên, em đang ở đâu?"
Bác sĩ ngạc nhiên, nghe ra ý của Cố tiên sinh, không kìm được mở miệng ngăn cản: "Cố tiên sinh..."
"Ở cửa quán bar mới mở trên phố Cẩm Phong. Tiện thể mang cho em cái áo khoác, hơi lạnh, nhanh lên một chút." Lâm Thanh Nhiên nói ngắn gọn, ngoài tiếng mưa ào ào làm nền, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nhạc jazz vui tươi vọng đến từ phía đối diện.
Cố Tích nói được.
Bác sĩ nghiêm giọng: "Cố tiên sinh, tình trạng sức khỏe của cậu hiện giờ không thích hợp ra ngoài, đừng xem nhẹ, nếu bị cảm lạnh thì nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn thôi."
Ngày mưa ẩm ướt, có để lại di chứng hay không thì khó nói, không có bác sĩ nào có thể tận mắt nhìn bệnh nhân của mình hủy hoại thân thể.
"Cảm ơn."
Giọng Cố Tích lịch sự, nhưng không mấy cảm xúc, cũng không nghe lời bác sĩ, anh đứng dậy từ ghế sofa, trực tiếp cầm lấy chiếc áo khoác đen bên cạnh.
Khi đứng dậy, khớp gối chân phải của Cố Tích có một sự cứng đờ và không tự nhiên khó nhận thấy.
Bác sĩ biết mình không khuyên được, lắc đầu.
Ông đang nghĩ, cuộc điện thoại này rốt cuộc là ai gọi đến. Nếu đối phương là người yêu của Cố tiên sinh, vậy tại sao lại không biết chân Cố tiên sinh bị thương, mà còn bắt Cố tiên sinh một mình ra ngoài trong ngày mưa như thác đổ thể này?
Hơn nữa nghe miêu tả của đối phương là ở cửa quán bar, giọng nói nghe cũng không giống say rượu, có khả năng tự đi ra ngoài mà không tự về được à?
Nhưng nếu không phải, vậy tại sao Cố tiên sinh lại phải bất chấp mưa lớn, bất chấp rủi ro lớn như vậy để đón người?
Lạch cạch.
Tiếng cửa lớn mở ra.
Cố Tích cầm một chiếc ô đen ở lối vào, một luồng khí ẩm lạnh ùa vào từ bên ngoài, chân phải truyền đến một cơn đau nhói.
Ánh đèn hành lang bên ngoài mờ ảo, bác sĩ nghe thấy tiếng động nhìn qua, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Cố tiên sinh.
Và trên vùng da lộ ra ở gáy, là vết bỏng khiến người ta sợ hãi.
...
Bên ngoài gió rít dữ dội, Cố Tích vừa ra khỏi hành lang, xương chân như bị hàng vạn lưỡi băng xuyên thủng, cơn đau dữ dội ập đến.
Cố Tích khẽ nhíu mày, tựa vào tường bên cạnh, chậm rãi một lát, đợi cơ thể dần thích nghi mới tiếp tục bước về phía chiếc xe đen đang đậu.
Nhiệt độ trong xe ấm hơn bên ngoài nhiều, Cố Tích ngồi vào ghế lái, lưng đã ướt đẫm một lớp mồ hôi lạnh.
Cơn đau ở chân phải đã hành hạ anh nhiều năm, ban đầu còn phải dựa vào xe lăn, giai đoạn khó chịu nhất đã qua rồi, tình hình bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Mưa to gió lớn, trời tối đen như mực, cửa kính xe bị bao phủ một lớp sương mù không thể gạt đi, mưa như vỡ đê trút xuống, tiếng đập vào xe như mưa đá.
Giọng nữ trên radio trong xe máy móc mà trầm buồn.
[Đài khí tượng phát tín hiệu cảnh báo đỏ cho mưa bão: Dự kiến 3 giờ tới, vẫn còn mưa liên tục, kèm theo sấm sét và gió giật, rủi ro thời tiết cao, xin quý vị công dân hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết, chú ý phòng tránh.]
Trong đêm tối đen như mực, đường phố vắng bóng người đi bộ. Một chiếc xe đen gần như hòa vào màn đêm phóng nhanh qua, bắn tung tóe nước trên mặt đất.
Tít một tiếng, điện thoại hiển thị một tin nhắn mới.
Cố Tích phân tâm nhìn điện thoại, tin nhắn đến từ số điện thoại có ghi chú "Thanh Nhiên".
"Khi nào đến, còn bao lâu nữa?"
Mưa càng lúc càng lớn, gần như không nhìn rõ đường.
Cố Tích khẽ nheo mắt, đánh tay lái, tạm thời định đi đường tắt.
Một chiếc xe tải lớn không biết từ lúc nào đã từ khúc cua lao ra, dưới sắc trời ảm đạm, đèn xe đỏ rực như màu máu loang lổ.
Rầm.
Một tiếng va chạm kinh hoàng.
...
Cùng với cú va đập vào cơ thể, bộ não Cố Tích bỗng chốc trở nên tỉnh táo, mọi chuyện trong quá khứ tan biến như mây khói.
Thì ra thế giới anh đang sống là một cuốn tiểu thuyết chủ thụ vạn người mê, tên truyện là [Mỹ nhân lạnh lùng là kẻ câu dẫn], kể về câu chuyện thụ chính khắp nơi gieo tình, thu hút vô số người ái mộ.
Thụ chính của tiểu thuyết là Lâm Thanh Nhiên, còn anh là công chính trong đó. Nhưng vì đây là một cuốn tiểu thuyết vạn người mê siêu đào hoa thụ, để làm nổi bật sức hấp dẫn của thụ, từ đầu đến cuối đã xuất hiện vô số vai công phụ và vai công bia đỡ đạn.
Công là ánh trăng sáng thanh mai trúc mã.
Công là đại ca trường thể thao thời đại học.
Công là giáo viên bề ngoài dịu dàng lịch thiệp nhưng thực chất là bại hoại văn nhã.
Công là tổng tài cuồng chiếm hữu, cưỡng đoạt.
...
Vì vậy, cuốn sách này còn có tên là [Mỹ nhân câu dẫn và N tên simp chúa của cậu].
Từ góc nhìn của Lâm Thanh Nhiên, cuốn sách này chắc chắn là một tiểu thuyết tình yêu sảng văn, y không cần bất kỳ nỗ lực nào cũng có thể nhận được sự sủng ái của tất cả mọi người, chỉ cần là người đàn ông y để mắt tới đều sẽ vì y mà tranh giành ghen tuông.
Nhưng đối với Cố Tích, anh chính là một trong những con chó đó.
Cố Tích quen Lâm Thanh Nhiên từ thời cấp ba, yêu y từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi hai năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba Lâm Thanh Nhiên mới chịu đồng ý.
Sau này hai người cùng vào một trường đại học, tính cách Lâm Thanh Nhiên lạnh lùng hờ hững, nên mọi chuyện đều do Cố Tích chủ động, từ việc nhỏ đến việc lớn đều do Cố Tích chiều theo Lâm Thanh Nhiên. Dù Lâm Thanh Nhiên luôn vô cớ trở mặt giận dỗi, Cố Tích cũng phải kiên nhẫn dỗ dành, không một chút tôn nghiêm.
Cho đến một đêm nọ, Cố Tích phát hiện Lâm Thanh Nhiên ôm hôn người khác, đây là lần đầu tiên Cố Tích tức giận trở mặt, nhưng sau khi Lâm Thanh Nhiên nghẹn ngào xin lỗi, Cố Tích vẫn tha thứ cho y.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu, sau này mới là sự khởi đầu cho số phận đau khổ của Cố Tích.
Lâm Thanh Nhiên là thụ chính của tiểu thuyết, là con trai của thiên mệnh, là con cưng của thế giới. Còn công chính trong đó lại là công cụ hình người, mất đi tôn nghiêm của mình, quỳ rạp bên cạnh Lâm Thanh Nhiên, tâm trạng tốt thì được sờ hai cái, tâm trạng không tốt thì bị đá hai cái.
Loại công chính này còn có một cái tên hoa mỹ khác, gọi là trung khuyển.
Cố Tích thời trẻ phóng khoáng tự do, nhưng sau khi gặp Lâm Thanh Nhiên thì dường như trở thành một người chồng oán hờn chỉ biết ghen tuông, cuộc sống chỉ có Lâm Thanh Nhiên. Sau đó vì một vụ hỏa hoạn bất ngờ, Cố Tích buộc phải ngồi xe lăn hai năm, tính cách dần trở nên u ám dễ giận, ngay cả bản thân anh cũng gần như không nhận ra mình nữa.
Vì vậy trong những năm sau đó, cuộc sống hàng ngày của anh chính là ghen tuông với tình địch, ngày ngày là tu la tràng, còn Lâm Thanh Nhiên thì thích thú tận hưởng cảm giác được theo đuổi tung hô.
Trong mấy năm đó, những vết bỏng xấu xí trên cơ thể và khuyết tật ở chân là cơn ác mộng mỗi đêm của Cố Tích, nỗi đau đớn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng điều khó vượt qua hơn là sự chán ghét bản thân.
Và trước khi chết, Cố Tích mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mưa bão vẫn tiếp diễn, nước mưa cuốn trôi mọi dấu vết trên mặt đất, thế giới trở lại tĩnh lặng.
...
...
Đại học Vinh Thành, phòng ký túc xá số 3042, bảy giờ rưỡi sáng.
Tiếng chuông báo thức dồn dập vang lên, bị tắt đi, rồi lại vang lên, rồi lại bị tắt đi.
Chiếc giường sát cửa nhất có một cái đầu tóc đỏ rối bù ngồi dậy trước tiên, giọng ngái ngủ: "Dậy đi các anh em, đến giờ học sáng rồi."
Một lát sau, trên giường tầng trên vươn ra một bàn tay, rũ xuống một cách uể oải, "Trời sáng rồi à?"
Nam sinh tóc đỏ đã xuống giường, dụi mắt ngáp dài, "Đồng hồ báo thức của cậu suýt nhảy vào mặt tôi rồi đấy, tự cậu không nghe thấy à?"
Giường tầng trên thở dài, sau một hồi tiếng chăn ga sột soạt, "Cam Bự, đưa cho tôi cái quần."
Nam sinh tóc đỏ tên Trình Chước, không vui ngẩng đầu nhìn một cái nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, tại sao cậu không thể để quần áo lên giường trước khi ngủ, ngày nào cũng bắt tôi lấy hộ, không thấy ngại à?"
Nam sinh ngủ ở giường tầng trên tên Hứa Cảnh Nhân, cậu ta kéo rèm giường ra, có thể co có thể duỗi nói: "Anh Cam ơi?"
Trình Chước không đáp lời, một lát sau, ném một chiếc quần jeans lên giường tầng trên.
Hứa Cảnh Nhân mặc xong quần áo xuống giường, đang định đi vệ sinh thì nhìn về phía chiếc giường gần ban công, rèm giường kéo kín, tiện miệng hỏi: "Anh Cố dậy chưa?"
"Chắc đi rồi, mấy hôm nay anh Cố phải dậy sớm mang bữa sáng cho bạn trai." Trình Chước đang kéo quần, nhưng nhìn về phía giường vẫn thấy lạ, "Anh Cố coi chúng ta là người ngoài à, đi rồi còn kéo rèm kín mít thế."
Nghĩ thấy không đúng, Trình Chước đi tới, vén rèm ra, thấy nam sinh đang nằm trên giường vẫn nhắm mắt, ồ một tiếng: "Hôm nay không đi, vẫn còn ngủ à."
Hứa Cảnh Nhân cũng đi tới, "Đêm qua cậu ấy về ký túc xá lúc mấy giờ, vừa nãy động tĩnh lớn như vậy mà không đánh thức cậu ấy ư?"
Trình Chước lắc đầu, đưa tay đẩy nam sinh trên giường, "Anh, dậy đi, sắp muộn rồi."
Nam sinh trên giường nằm nghiêng, da rất trắng, vẻ mặt khi ngủ trông rất yên tĩnh. Bị đẩy hai cái, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hứa Cảnh Nhân nhíu mày, cúi xuống, vỗ nhẹ hai cái vào tay nam sinh, "Tiểu Cố."
"Không phải bị bệnh rồi chứ, trước đây cũng không ngủ say đến mức này." Trình Chước hoảng hốt một chút, đi lấy điện thoại, "Cậu gọi thêm đi, tôi gọi 112."
...
Cố Tích dường như rơi vào một giấc mơ không lối thoát, bốn phía tối đen, anh bị mắc kẹt trong đó không thể thoát ra.
Cho đến khi bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, dường như rất xa lại dường như ở ngay bên tai.
"Tiểu Cố, Cố Tích..."
Cố Tích đột nhiên mở mắt, trời sáng bừng, trước mắt là môi trường quen thuộc nhưng xa lạ, sau khi đối diện với ánh mắt của người đứng bên cạnh, não Cố Tích như ngừng hoạt động trong chốc lát.
"Cảnh Nhân..." Cố Tích mơ hồ lẩm bẩm, tưởng mình đang nằm mơ.
Lần cuối cùng gặp Hứa Cảnh Nhân là hai năm trước, Cảnh Nhân luôn là người rất lý trí, nhưng lần gặp cuối cùng, lại không màng hình tượng khổ sở cầu xin anh và Lâm Thanh Nhiên chia tay, sau khi bị anh từ chối, Hứa Cảnh Nhân im lặng rời đi, từ đó về sau hai người không bao giờ gặp lại nữa.
Lúc đó tất cả mọi người xung quanh anh đều đã nhìn rõ bản chất của Lâm Thanh Nhiên, chỉ riêng anh bị đối phương che mắt, hồ đồ làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
Hứa Cảnh Nhân thấy Cố Tích mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng tỉnh rồi... Quả Cam, không cần gọi điện thoại nữa."
Nghe thấy biệt danh quen thuộc, Cố Tích ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy nam sinh tóc đỏ rực rỡ.
Trình Chước đặt điện thoại xuống, "Anh Cố, anh ngủ ngon thật đấy, gọi mãi không dậy, bọn em suýt nữa tưởng anh xảy ra chuyện rồi."
Cố Tích nhìn thấy Trình Chước sống sờ sờ, bỗng nhiên nghẹn lời.
Hai năm trước, Trình Chước nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, thế là hai người hẹn nhau ở nhà hàng bên ngoài, nhưng khi đang ăn dở thì bỗng nhiên cháy. Lửa rất lớn, như thể có thể nuốt chửng mọi thứ.
Cố Tích bị thương trong trận hỏa hoạn đó, còn Trình Chước thì không thể thoát khỏi đám cháy.
Trình Chước trước đây luôn cười nói tên cậu ta có chữ "hỏa", sau này nhất định vận khí mạnh mẽ còn có thể giúp bạn bè, nhân lúc này hãy đối xử tốt với cậu ta đi, nào ngờ cuối cùng lại chết trong lửa.
Ngày hôm đó tuy Trình Chước không kịp nói hết chuyện quan trọng, nhưng sau này Cố Tích hồi tưởng lại, từ những lời dẫn dắt dài dòng của cậu ta trước đó, đại khái có thể đoán được Trình Chước muốn nói với anh Lâm Thanh Nhiên đã ngoại tình.
Lúc đó anh đâu phải không biết Lâm Thanh Nhiên đồng thời bắt cá nhiều tay, chỉ có điều lúc đó anh bị những lời đường mật của đối phương làm cho mê muội, dù đối phương làm gì, Cố Tích đều có thể tha thứ cho y.
Cố Tích từng vô số lần mơ thấy Trình Chước, nhưng chưa bao giờ chân thật đến thế, ký ức thoáng mơ hồ, khẽ khàng nói: "Quả Cam..."
Trình Chước chưa từng thấy Cố Tích lộ ra bộ dạng này, ngạc nhiên đưa tay sờ trán anh, "Ngốc rồi ư? Chẳng lẽ mơ thấy em?"
"Không ngờ anh Cố lại tình cảm sâu đậm với em đến vậy..."
Cố Tích lẩm bẩm: "Mày không chết, vẫn còn sống."
Hứa Cảnh Nhân đột nhiên bật cười thành tiếng, vẻ mặt Trình Chước lập tức cứng đờ, tay cũng rụt về.
"Đậu má anh mơ thấy em chết đấy à!" Trình Chước phì phì, "Nói linh tinh gì đấy, mau thu lại đi."
Hai người sống động trước mắt, không thể so với trong mơ. Cố Tích dừng lại một lát, nhìn ra phía sau hai người, đồng tử hơi co lại.
Những vật dụng và cách bài trí quen thuộc, cảnh tượng gần như đã mờ nhạt trong ký ức, nhưng giờ phút này lại hiện rõ ràng trước mắt.
Thời gian dường như ngưng đọng tại đây, Cố Tích vô thức vuốt ve chân phải của mình, xuyên qua lớp vải quần áo, vẫn có thể cảm nhận được làn da ấm áp và mịn màng.
Không có cơn đau buốt xương, không có vết sẹo xấu xí.
Bạn bè thân thiết vẫn ở trước mắt, mọi chuyện tồi tệ nhất đều chưa xảy ra.
Anh đã trở về mười năm trước.