Thẩm Hi tái nhợt, ngay cả đầu ngón tay cũng gần như trắng bệch. Nàng run rẩy khe khẽ, chỉ thốt ra được nửa câu đã như cạn kiệt sức lực. Tiêu Độ Huyền ôm chặt nàng, trong lòng trào dâng từng đợt đau đớn xen lẫn hoảng loạn. Hắn cố gắng nhẹ giọng: “Tiểu Hi, trẫm không dùng phụ thân nàng để uy hiếp nàng. Trẫm chỉ đang trao đổi vài chuyện với ông ấy thôi.”
Thẩm Khánh Thần cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Nữ nhi của ông, vốn luôn tự tin, thậm chí có phần kiêu ngạo, xưa nay chưa từng lộ ra thần sắc hay ngữ khí như thế này. Thẩm Hi ngày thường hành xử luôn mang chút sắc sảo, Thẩm Khánh Thần dù không muốn thừa nhận, nhưng nhiều lúc nàng thật sự rất giống Tiêu Độ Huyền. Nhưng hôm nay, nàng lại mong manh như một chiếc bình lưu ly dễ vỡ, chỉ cần một va chạm nhẹ cũng đủ khiến nàng tan nát.
Khi mũi kiếm vô hình không còn kề sát, Thẩm Khánh Thần chẳng còn tâm trí để ý đến lễ nghi quân thần. Ông bước nhanh đến bên Thẩm Hi, khàn giọng nói: “Đừng sợ, Tiểu Hi. Phụ thân đang bàn với bệ hạ để đưa con về phủ. Chờ con khỏe hơn một chút, phụ thân sẽ lập tức đưa con về.”
Tiêu Độ Huyền khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác. Hắn chỉ nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Hi, trước tiên để ngự y xem qua đã, được không?”
Thẩm Hi đầu óc hỗn loạn, trong đầu vang lên từng đợt ồn ào. Nàng chăm chú nhìn Thẩm Khánh Thần, ký ức bỗng trở nên mơ hồ, như thể quay về rất lâu trước đây. Nước mắt nàng không ngừng rơi, mang theo tiếng nức nở như một đứa trẻ: “Con đã khỏe rồi. Phụ thân, người có thể đưa con về ngay bây giờ không?”
Lời nói ấy như một khát khao bị đè nén bao năm, đến khi cảm xúc sụp đổ mới hoàn toàn bộc phát. Khoảnh khắc đó, cả Tiêu Độ Huyền và Thẩm Khánh Thần đều sững sờ. Nỗi đau sắc nhọn như mũi trâm xuyên qua lồng ngực, dù không chảy máu nhưng lại mang đến cảm giác tê dại đến chết lặng. Một sự thương xót không thể diễn tả trào dâng trong lòng cả hai.
Tiêu Độ Huyền ôm Thẩm Hi, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, đôi mắt huyền sắc thoáng thất thần. Khi Thẩm Hi bảy tuổi vào cung, dù hiểu chuyện đến đâu, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé. Đông Cung quá rộng lớn, nàng nhỏ nhắn như vậy, chịu ủy khuất cũng chẳng dám nói, mọi tâm tư đều giấu kín trong lòng. Khi ấy, Tiêu Độ Huyền sức khỏe yếu ớt, mỗi lần phát bệnh, Thẩm Hi đều lo lắng đến thẫn thờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play