Tiêu Ngôn ngập tràn kinh ngạc, đôi mắt u ám của hắn trong khoảnh khắc ấy bỗng lóe lên một tia sáng, như ngọn lửa nhỏ bé bập bùng trong gió. Dù mong manh, nhưng đó là một tia hy vọng.
Thẩm Hi ôm chặt cánh tay hắn, giọng nói như đổ thêm dầu vào lửa: “Phu quân, ta không muốn ở bên bệ hạ để hưởng vinh hoa phú quý. Chỉ cần được ở bên phu quân, dù mỗi ngày ăn rau dại, uống nước lã, ta cũng cam lòng.”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lăn dài, trông vô cùng đáng thương. Thẩm Hi cúi đầu, giọng nhỏ dần, yếu ớt đến lạ: “Phu quân chính là người đã kéo ta ra khỏi vực sâu…”
Lời nàng khiến Tiêu Ngôn như nghe tiếng sấm vang bên tai. Thẩm Hi nói nàng thích hắn – cô nương mà hắn yêu thương nhiều năm, gần như trở thành chấp niệm, hóa ra cũng khao khát hắn như thế.
Trong khoảnh khắc, pháo hoa bùng nổ trong lòng Tiêu Ngôn. Tình cảm bị lý trí đè nén bấy lâu bỗng trỗi dậy mãnh liệt, như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Hi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Nếu ta có thể sớm ngày một mình đảm đương, giờ đây nàng đã không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
Sự thương tiếc và tình yêu mãnh liệt tràn ngập trái tim Thẩm Hi. Nàng tựa cằm lên vai hắn, nức nở: “Không muộn, phu quân. Chỉ cần có chàng, ta thế nào cũng không sao…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play