Ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào, lúc ấy vừa đúng 7 giờ sáng. Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách trên khung cửa sổ tạo thành một bản tạp âm trong trẻo và sạch sẽ.
Hiếm hoi lắm, Chu Tích Tuyết và Cận Dập mới có thể ngủ một mạch đến tận lúc mặt trời lên cao. Có thể là do tối qua hao tổn quá nhiều sức lực tại buổi tiệc gia tộc, cũng có thể là vì tác dụng của thuốc khiến cảm xúc trong cơ thể hai người giao hòa, điều động lẫn nhau mãnh liệt.
Chỉ vì một câu “Muốn chết” của Cận Dập, suốt đêm qua Chu Tích Tuyết ngủ không yên. Cô thường xuyên giật mình tỉnh giấc, theo bản năng ôm chặt lấy anh, chỉ khi xác nhận anh vẫn nằm cạnh mình mới dám an tâm nhắm mắt.
Cô thậm chí còn gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ, toàn thân Cận Dập đầy máu, trên cổ không biết vì lý do gì lại bị khoét ra một lỗ lớn, dòng chất lỏng màu lam cuồn cuộn trào ra.
Không chỉ vậy, trong tay anh còn cầm một con dao găm, đang từ từ rạch từng đường lên da thịt chính mình. Anh dường như không hề cảm thấy đau, thậm chí còn nở nụ cười rực rỡ nơi khóe môi. Gương mặt ấy tuấn mỹ đến mức không giống người thường.
Trong mộng, anh đứng rất gần cô. Nhưng giữa hai người lại như có một bức tường vô hình cách trở, cho dù cô có gọi thế nào, anh cũng không đáp lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT