Nhưng bà nội hoàn toàn không tin:
“Anh trai con vốn lễ phép, hiểu chuyện, từ trước tới giờ đều lịch sự nho nhã, chưa bao giờ cùng đám trẻ hư đùa giỡn. Còn con thì sao? Từ nhỏ đã bướng bỉnh, gan lớn trời. Mẹ con mất lâu như vậy rồi, con cũng nên biết điều một chút.”
Chu Tích Tuyết chẳng buồn đôi co thêm với bà nội, vì cô biết – nói gì bà cũng không tin cô đâu.
Từ lần đó trở đi, mỗi khi trên người có vết thương, Chu Tích Tuyết sẽ không tìm ai để khóc lóc kể lể nữa, kể cả người cô từng cho là thân thiết nhất – bà nội.
Cô học cách tự mình xử lý vết thương, nhẫn nhịn nước mắt.
Cô biết, khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Sẽ chẳng có ai giống mẹ, quan tâm và để ý đến cô như trước nữa.
Nhưng trớ trêu là… cô vẫn luôn hy vọng có người sẽ thật lòng quan tâm mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play