“Còn nữa, em biết anh sẽ không làm tổn thương em.” — Chu Tích Tuyết khẳng định chắc chắn.
Mấy lần gặp nhau ít ỏi vừa qua, anh bị thương, phát bệnh, mang máu me đầy người trở về… Nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng làm tổn hại đến cô dù chỉ một chút.
Cận Dập nghe vậy, đôi mắt xanh biển khẽ lóe lên, khóe môi hơi nhếch, tựa như cười khẩy.
Trên mặt còn khô lại vết máu, khiến gương mặt vốn hoàn hảo lộ ra thêm một chút vẻ hoang dã không thể thuần hóa.
Chu Tích Tuyết nhìn anh, trong đầu hiện lên một từ: mắt ngọc mày ngài. Nhưng nghĩ kỹ lại, từ này thường dùng để miêu tả vẻ đẹp nữ giới, có vẻ không hợp để gắn cho một người đàn ông.
Đúng lúc đó, cô chợt nhớ đến bức tranh minh họa mà mình đang thực hiện. Trước đó, cô kéo dài thời hạn nộp bài, ngoài việc bản thân có chút trì hoãn, còn vì cảm thấy tác phẩm ấy không thể thuyết phục chính bản thân mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu người nghệ sĩ trời phú, thiên phú bẩm sinh lại càng không có. Nhưng thỉnh thoảng, khi gu thẩm mỹ vượt qua trình độ kỹ thuật, mâu thuẫn sẽ nảy sinh: không muốn qua loa nộp bài, nhưng lại không đủ năng lực để làm cho đúng như kỳ vọng.
Biên tập Phạn Ngọc luôn an ủi cô, nói tranh của cô rất có hồn, là do cô quá theo đuổi sự hoàn mỹ mà thôi.
Nhưng mỗi lần nghe vậy, Chu Tích Tuyết chỉ thấy buồn cười. Kỹ năng không tốt thì liên quan gì đến việc theo đuổi hoàn hảo?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play